Lan Đế thúc giục:
- Vậy còn chờ gì nữa, mau liên lạc với Khu Vực Trung Ương đi.
- Được rồi, nhiệm vụ lần này tính là thất bại một nửa.
Hổ Tây thở dài nói.
- Rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Lan Đế tức giận nói.
- Ừ.
Hổ Tây lên tiếng, lấy ra linh khí phát sóng từ trong ma cụ không gian chứa đựng, điều chỉnh một chút rồi thử kết nối với Phòng Liên Lạc tại Khu Vực Trung Ương.
- Ong ong ong ~ ~
Linh khí phát sóng tỏa sáng, đang xây dựng liên lạc với linh khí phát sóng tại Khu Vực Trung Ương.
Lòng bàn tay của Lan Đế và Hổ Tây đều đổ mồ hôi, trong lòng cầu nguyện có thể thuận lợi liên lạc.
- A lô, nơi này là Khu Vực Trung Ương, ta là Ba Phù.
Trong linh khí phát sóng truyền ra giọng nói trong trẻo của Ba Phù.
- Thật tốt quá!
Lan Đế và Hổ Tây đồng thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.
Ba Phù kinh ngạc hỏi:
- Tiểu thư Lan Đế và tiểu thư Hổ Tây, nghe giọng hai người rất vui vẻ, đã xảy ra chuyện gì à?
- Có, đại sự liên quan tới mạng người.
Lan Đế vội vàng nói.
- Mời nói.
Giọng nói của Ba Phù trở nên nghiêm túc.
Hổ Tây nghiêm túc thuật lại:
- Chúng ta đã tìm được mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà, hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lúc này đang bị vây ở Thiên Quốc, thử tất cả phương pháp đều không thể rời khỏi nơi đây.
- Hả, sao các ngươi lại ở Thiên Quốc?
Ba Phù sửng sốt một chút.
- Nói ra thì rất dài dòng.
Hổ Tây thở dài một tiếng.
- Vậy chọn trọng điểm nói ngắn gọn đi.
Ba Phù nghiêm túc nói.
- ...
Hổ Tây bị nghẹn lời, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Cô hắng giọng một cái, bắt đầu nói tóm tắt chuyện đã xảy ra và tình cảnh trước mắt của hai người.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói nghiêm túc của Ba Phù:
- Ta biết rồi, hai vị chờ một chút, ta lập tức đi báo cáo việc này với vương hậu nương nương.
- Hả, bệ hạ đâu?
Lan Đế kinh ngạc hỏi.
Ba Phù giải thích:
- Bệ hạ không ở trong vương quốc, đã đi Thiên Quốc rồi.
- A!
Lan Đế và Hổ Tây đồng thời kinh ngạc thốt lên.
Ba Phù nghiêm túc nói:
- Hai người chờ một chút, ta phải đi hỏi vương hậu nương nương trước, nếu như vương hậu nương nương cho phép thì ta sẽ liên lạc với bệ hạ, ngài ấy có thể tiện đường đi cứu các ngươi.
- Được được được, nhanh đi đi.
Giọng điệu của Hổ Tây mang theo ý mừng.
- Tốt.
Ba Phù đáp một tiếng, xoay người nhanh chóng rời khỏi Phòng Liên Lạc.
Cô tìm kiếm một vòng trong vương cung mới tìm được Nguyệt Thấm Lan ở trong thư phòng.
- Vương hậu nương nương, đã xảy ra chuyện rồi!
Ba Phù lo lắng nói.
- Chuyện gì mà nhìn ngươi hoảng hốt thế?
Nguyệt Thấm Lan ngồi trên long ỷ, ngước mắt nhìn về phía tiểu hầu gái đang đẩy cửa tiến vào.
Ba Phù vô ý thức đứng thẳng người, cung kính nói:
- Tiểu thư Hổ Tây và tiểu thư Lan Đế truyền tin tức trở về, nói là các cô bị vây ở Thiên Quốc.
Nguyệt Thấm Lan cau mày hỏi:
- Sao bọn họ lại ở Thiên Quốc?
Ba Phù bắt đầu thuật lại lời của Hổ Tây và Lan Đế:
- Chuyện là như vậy...
Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên đỡ trán, nhức đầu nói:
- Sao trước khi đi Thiên Quốc các cô ấy lại không báo hành trình chứ?
- Ta cũng không biết.
Ba Phù rụt cổ một cái.
- Thật là không bớt lo mà....
Nguyệt Thấm Lan trầm tư suy nghĩ một chút, sau đó ngước mắt lên nói:
- Liên lạc với bệ hạ, hỏi xem hắn có thể tìm được Hổ Tây hay không.
- Vâng!
Đôi mắt đẹp của Ba Phù sáng lên, xoay người bước nhanh rời khỏi thư phòng.
Cô trở về Phòng Liên Lạc, dùng linh khí phát sóng liên lạc với Ly Nguyệt.
- Ong ong ong ~ ~
Linh khí phát sóng vang lên vài tiếng, thành lập liên lạc với linh khí phát sóng của cô gái tóc trắng.
- A lô, ta là Ly Nguyệt.
Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Ly Nguyệt vang lên.
Ba Phù sốt ruột nói:
- Tiểu thư Ly Nguyệt, ta là Ba Phù, bệ hạ có ở bên cạnh không?
Bên trong phi thuyền vận chuyển, Ly Nguyệt quay đầu liếc nhìn Mục Lương, bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ đã rời khỏi vương quốc Lục Phong, đang đi về phía Thiên Quốc.
Ly Nguyệt gật đầu nói:
- Có, trong vương quốc xảy ra chuyện gì à?
- Không phải, là tiểu thư Hổ Tây và tiểu thư Lan Đế đã xảy ra chuyện.
Ba Phù giải thích.
- Chuyện gì?
Ly Nguyệt cau mày hỏi.
Ba Phù giải thích ngắn gọn:
- Tiểu thư Lan Đế và tiểu thư Hổ Tây đi Thiên Quốc rồi bị nhốt ở đó...
Khoé mắt của Mục Lương không khỏi nhảy lên, thở dài hỏi:
- Các cô ấy bị nhốt ở vị trí nào?
Nghe tới đây hắn đã hiểu được tiểu hầu gái gọi tới là vì chuyện gì.
Ba Phù thuật lại:
- Hai người bọn họ bị nhốt ở gần một ngọn núi có hình dạng giống như quả trứng, là ở ngoại vi Thiên Quốc, vị trí cụ thể thì hai vị tiểu thư cũng không biết.
- Đã biết, ta tìm xem thử.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Tốt.
Ba Phù nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng chỉ cần Mục Lương ra tay thì Hổ Tây và Lan Đế nhất định có thể thoát hiểm.
Mục Lương lại hỏi:
- Mấy ngày này trong vương quốc không có chuyện gì chứ?
- Không có, tất cả đều tốt ạ.
Ba Phù thanh thúy đáp.
Mục Lương bình thản nói:
- Vậy là tốt rồi, có việc gì thì nói với ta trước.
- Vâng, bệ hạ.
Ba Phù ngoan ngoãn lên tiếng.
Linh khí trò chuyện kết thúc.
Ly Nguyệt thu hồi linh khí phát sóng, lo lắng hỏi:
- Ngọn núi giống như quả trứng, chúng ta nên tìm thế nào đây?
Mục Lương bình thản nói:
- Nếu như là ở bên ngoài Thiên Quốc thì trước tiên tiến vào Thiên Quốc rồi nói sau, thể nào cũng có thể tìm được.
- Được rồi, vậy ta chuẩn bị không gian truyền tống.
Ly Nguyệt gật đầu, chuẩn bị dùng ma pháp trận không gian truyền tống để rút ngắn thời gian, như vậy mới có thể mau chóng đến Thiên Quốc.
- Ông ~ ~ ~
Mười phút sau, sau một trận không gian dao động, phi thuyền vận chuyển biến mất ở giữa không trung.
…
Thiên Quốc.
Tại nơi Hổ Tây và Lan Đế bị vây nhốt.
Hổ Tây cắt đứt cuộc trò chuyện với Khu Vực Trung Ương, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, hưng phấn nói:
- Thật tốt quá, bệ hạ sắp tới cứu chúng ta rồi!
Lan Đế cũng không giấu được sự mừng rỡ trên mặt, nói:
- Với thực lực của bệ hạ, khẳng định là có thể cứu chúng ta ra ngoài.
- Chắc chắn là vậy rồi.
Hổ Tây gật đầu thật mạnh.
Lan Đế dựng chống xe máy, ngắm nhìn xung quanh hoàn toàn trống trải, hỏi:
- Bây giờ làm sao đây, chúng ta có nên tìm một chỗ trốn trước hay không?
Hổ Tây cau mày lại suy tư, sau đó lắc đầu nói:
- Không được, nếu trốn đi thì bệ hạ còn tìm chúng ta như thế nào nữa?
Lan Đế gật đầu đồng ý:
- Cũng đúng ha, phải tìm một nơi nào đó dễ thấy được để chờ….
- Ngọn núi giống như quả trứng!
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời thốt lên.
- Đi thôi.
Hổ Tây không nói hai lời mà nhảy lên xe máy, sau đó vẫy tay ý bảo cô gái tóc nâu ngồi lên.