Bích Sa quay đầu nhìn về phía Tân Tây, cung kính nói:
- Đại Quốc Sư, ta sẽ nhanh chóng trở về.
- Có ta ở đây, ngươi về trễ một chút cũng không sao.
Tân Tây chậm rãi nói.
- Tốt.
Bích Sa cười nói tự nhiên, tháng này cười còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại.
Cửa khoang phi thuyền vận chuyển đóng lại, phi thuyền vận chuyển bay lên trời, hướng về phía bình nguyên Khải Tát.
Trong buồng lái này, Bích Sa đang giúp đỡ chỉ dẫn phương hướng:
- Cứ bay theo hướng này là sẽ nhìn thấy bình nguyên Khải Tát.
- Tốt.
Ly Nguyệt đáp, thao tác hướng đi ở trên đài điều khiển.
Bình nguyên Khải Tát cách vương thành không xa, nếu như cưỡi xe thú xuất hành thì có thể đến đó trong vòng nửa ngày, mà ngồi phi thuyền vận chuyển chỉ cần nửa giờ.
Thời gian trôi qua, nửa giờ trôi qua, từ không trung có thể nhìn thấy bình nguyên mênh mông vô bờ kia.
Trong bình nguyên còn có sông, biên giới bình nguyên lại là sơn mạch.
Mục Lương đứng ở trước cửa sổ lưu ly, mắt nhìn xuống bình nguyên Khải Tát.
Bích Sa đi tới bên cạnh hắn, giơ tay chỉ xuống đất, nói:
- Mục Lương các hạ, bên này chính là biên giới bình nguyên Khải Tát, vẫn luôn đi theo hướng bắc của sơn mạch, xuyên qua hai ngọn núi tương đối thấp kia, kéo dài tới vị trí xa hơn.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, đồng thời thi triển năng lực thức tỉnh, thần văn Phổ Chi Pháp Tắc hiện lên, rơi xuống hướng mà Bích Sa vừa chỉ, cuối cùng tiêu tan không thấy tăm hơi.
Phi thuyền tiếp tục bay về phía trước, Bích Sa tiếp tục chỉ ra biên giới đất cho thuê.
Mục Lương thỉnh thoảng bỏ lại thần văn Phổ Chi Pháp Tắc, đánh dấu vị trí biên giới của đất cho thuê, toàn bộ quá trình dùng một giờ mới hoàn thành, có thể thấy được đất cho thuê to lớn cỡ nào.
Bích Sa thanh thúy hỏi:
- Mục Lương các hạ, đất cho thuê lớn như vậy, có vấn đề gì không?
- Không có, vô cùng tốt.
Khóe môi của Mục Lương khẽ nhếch, rất hài lòng đối với đất cho thuê, có thể nuôi dưỡng không ít ma thú.
Bích Sa tò mò hỏi:
- Mục Lương các hạ, mảnh đất này không coi là nhỏ, ngài định xây dựng Trại Chăn Nuôi ở chỗ nào?
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Toàn bộ đất cho thuê đều là Trại Chăn Nuôi.
- Hả?
Bích Sa sửng sốt một chút.
Mục Lương thần bí nói:
- Chờ một hồi nữa ngươi sẽ biết thôi.
- Được rồi.
Bích Sa cười khổ một tiếng.
Mục Lương đứng ở cạnh cửa sổ phi thuyền vận chuyển, nhìn chăm chú vào bình nguyên Khải Tát, suy tính làm thế nào để xây dựng Trại Chăn Nuôi, trong đầu xây dựng ra hình ảnh đại khái.
- Ông ~ ~ ~
Hắn hơi chuyển động suy nghĩ, điều động thần văn Phổ Chi Pháp Tắc lúc trước biến mất ở trên mặt đất, nối lại từng đoạn thần văn với nhau, bao phủ toàn bộ đất thuê, hình thành một vòng ánh sáng chói mắt.
- Bắt đầu.
Mục Lương lạnh nhạt phun ra hai chữ.
- Ầm ầm ~ ~ ~
Mặt đất chấn động, thần văn Phổ Chi Pháp Tắc phát ra ánh sáng chói mắt, bắt đầu vô căn cứ chế tạo ra lượng lớn đất đá, xếp thành bức tường thẳng đứng, cũng là tường vây của Trại Chăn Nuôi.
Bích Sa trừng lớn đôi mắt đẹp, môi mở lớn có thể nhét vào một quả trứng gà.
Tường vây của Trại Chăn Nuôi cao ngàn mét, độ rộng đạt đến năm trăm mét, hoàn toàn phân tách đất cho thuê và bên ngoài.
Nói là tường vây, dùng lục địa thẳng đứng để hình dung thích hợp hơn.
Toàn bộ tường vây hoàn toàn vuông góc với mặt đất, không có bất kỳ điểm dừng chân nào, người bình thường không thể leo lên vượt qua tường rào.
Mục Lương suy nghĩ một chút, lại thay đổi trọng lực của tường vây, như vậy không ai có thể bay qua, ma thú phi hành nuôi dưỡng trong Trại Chăn Nuôi cũng không thể bay ra ngoài.
- Trại Chăn Nuôi đã xây xong, bây giờ nhìn rõ ràng hơn chưa?
Hắn nói xong thì nhìn về phía Bích Sa.
Bích Sa hé miệng, chậm rãi gật đầu, giọng điệu sửng sốt nói:
- … Ta thấy rõ ràng rồi.
Mục Lương trầm giọng dặn dò:
- Nói cho người dân biết, không được cố gắng tiến vào Trại Chăn Nuôi, nếu như xảy ra chuyện gì thì vương quốc Huyền Vũ sẽ không chịu trách nhiệm.
- Được rồi, ta sẽ an bài tốt.
Bích Sa nghiêm túc nói.
- Ừm, trở về đi.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Hắn sẽ an bài người tới đây quản lý Trại Chăn Nuôi, đồng thời bắt đầu nuôi dưỡng ma thú.
Sau đó chờ đại lục cũ có sinh cơ, lại chuyển dời một ít qua bên kia.
- Vâng.
Ly Nguyệt lên tiếng, trở về khoang điều khiển khống chế đường về của phi thuyền vận chuyển.
…
Bên trong Thiên Quốc.
Hổ Tây lái xe máy, Lan Đế ngồi phía sau, cả hai đang tìm đường rời khỏi Thiên Quốc.
Lan Đế không khỏi hỏi:
- Hổ Tây, có khi nào chúng ta lạc đường hay không?
- Không biết...
Hổ Tây cau mày, sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt.
Sau khi hai người rời khỏi mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà thì đã vòng quanh khu vực này ba ngày, nhưng vẫn không thể rời khỏi Thiên Quốc.
Cho dù là lái xe máy hay thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh thì hai người đều không thể rời khỏi nơi này, Lan Đế cũng đã bay lên trời xem qua, nhưng mà khi bay đến độ cao trăm mét thì cũng sẽ bị một luồng lực lượng vô hình đè trở về mặt đất.
Các cô bị vây ở đây, chỉ có thể tiếp tục xâm nhập sâu vào Thiên Quốc, nhưng lại không thể rời khỏi Thiên Quốc.
Lan Đế quan tâm hỏi:
- Cơ thể của ngươi không sao chứ?
Sau khi rời khỏi mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà, sắc mặt của cô gái tóc màu quýt vẫn rất trắng, cho dù dùng bao nhiêu bí dược chữa thương thì cũng không tốt lên được.
- Ta không sao.
Hổ Tây lên tiếng, làm cho tốc độ của xe gắn máy chậm lại.
Cô siết chặt phanh, hoàn toàn dừng xe máy lại, cau mày nói:
- Cứ tiếp tục chạy như vậy thì không được đâu, phải nghĩ cách thôi.
- Chẳng lẽ chúng ta bị Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà nguyền rủa?
Lan Đế đột nhiên lên tiếng.
- Ngươi đừng đoán mò, đừng tự hù dọa bản thân.
Hổ Tây tức giận nói.
Lan Đế lộ ra vẻ mặt sợ hãi, run giọng nói:
- Vậy tại sao chúng ta chạy lâu như vậy mà còn chưa rời khỏi nơi này, đã ba ngày rồi.
- Có lẽ chúng ta không tìm được phương hướng đúng.
Hổ Tây an ủi.
Lan Đế thở dài nói:
- Chúng ta đã thử tất cả các phương hướng, ngươi cảm thấy thế nào?
Khóe miệng của Hổ Tây giật giật, không nói ra lời phản bác, chính như lời cô gái tóc nâu nói, trong ba ngày này các cô đã thử tất cả biện pháp có thể nghĩ tới, nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào rời khỏi Thiên Quốc.
Cô bĩu môi rủa thầm một tiếng:
- Đáng chết, nếu có thể liên lạc với Đồ Tư Lệ Na thì tốt rồi, cô ấy chắc chắn biết làm thế nào rời khỏi nơi này!
Lan Đế đột nhiên nói:
- Không liên lạc được với Đồ Tư Lệ Na, nhưng có lẽ chúng ta có thể liên lạc với Khu Vực Trung Ương.
- Ngươi muốn bệ hạ phái người tới cứu chúng ta à?
Hổ Tây khẽ nhíu mày.
- Ngươi còn có biện pháp khác?
Lan Đế hỏi ngược lại.
- …. Không có.
Hổ Tây cười khổ một tiếng.