Cô không thể vứt bỏ xe máy, đây chính là phải trả lại, làm mất hay hư hao thì còn phải bồi thường.
Hai người lại biến mất rồi xuất hiện, đại xà bốn cánh càng tức giận hơn, tiếp tục đi theo mùi hương đuổi giết các cô.
Sắc trời dần dần tối xuống, qua nửa giờ nữa, Thiên Quốc sẽ tiến vào màn đêm tối tăm giơ tay không thấy năm ngón.
Hổ Tây và Lan Đế đã tiến hành ba lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, lúc xuất hiện lần nữa đã không biết mình đang ở đâu.
- Nhanh, nghĩ cách loại bỏ mùi trên người đi.
Lan Đế vừa rơi xuống đất đã vội vàng thúc giục.
- Để ta thở lấy hơi một chút.
Vẻ mặt của Hổ Tây trắng bệch, cô đã sử dụng nhiều lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, tiêu hao rất nhiều tinh thần và thể lực.
- Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta nghĩ cách.
Lan Đế cau mày rơi vào trầm tư, trong đầu hiện lên các loại bí dược và hiệu quả của nó, nhưng mà sau đó lại loại bỏ.
Hổ Tây nằm trên mặt đất, thở dài nói:
- Lúc nào mới kết thúc đây, ta nhớ chiếc giường lớn mềm mại trong nhà kia.
- Đừng làm loạn suy nghĩ của ta.
Lan Đế tức giận nói.
- Được rồi, ta im miệng, ngươi nhanh nghĩ cách đi.
Hổ Tây vô lực giơ tay lên.
- Hít hà ~ ~ ~
Gió nhẹ thổi tới, mang đến mùi hôi thối quen thuộc, điều này làm cho tinh thần của hai người lập tức lên cao.
- Lại tới rồi.
Hổ Tây xoay người đứng lên, ngắm nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Cô làm sao cũng không ngờ sau ba lần Nhảy Vọt Ám Ảnh mà vẫn có thể bị đại xà bốn cánh đuổi theo nhanh như vậy.
- Chạy mau!
Lan Đế thúc giục.
Hổ Tây nghiêm túc nói:
- Ta muốn chừa chút tinh lực, ngươi mang theo ta bay đi.
- Tốt.
Lan Đế không nói hai lời, nhanh chóng biến thành chim to, chờ cô gái tóc màu cam leo lên lưng thì nhanh chóng vỗ cánh phi hành.
Cô bay ở tầng trời thấp, không thể mượn sức gió trời cao, mỗi lần vỗ cánh đều là tiêu hao thể lực.
Lan Đế đột nhiên lên tiếng:
- Hổ Tây, hình như phía trước lại có thứ gì tới gần thì phải.
Hổ Tây nghe vậy ngước mắt nhìn lên, quả nhiên thấy không trung trên đường chân trời phía trước có cái gì đó, là ba điểm đen đang đến gần các cô.
Trước sau đều có địch, biến cố liên tiếp khiến cho tâm thần của hai người chìm đến tận đáy cốc.
…
- Vù vù vù…
Thiên Quốc.
Dưới bầu trời xám xịt.
Mục Lương mang theo Ly Nguyệt, Cổ Tư Mỹ bay ở tầng trời thấp, tìm kiếm tung tích của Hổ Tây và Lan Đế.
Cổ Tư Mỹ quay đầu lại hỏi:
- Trời sắp tối rồi, chúng ta có cần tìm một nơi nghỉ ngơi không?
- Không cần, tìm thấy các cô ấy rồi nói sau.
Mục Lương trầm giọng đáp.
- Nếu chậm trễ sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Ly Nguyệt gật đầu đồng ý.
Bầu trời tối đen không ảnh hưởng lớn đến Mục Lương, cho nên tìm người trắng đêm cũng không phải là không được.
Cổ Tư Mỹ thanh thúy nói:
- Nhưng chúng ta không tìm thấy các cô ấy ở gần ngọn núi giống như quả trứng, có thể là bọn họ đã trốn đi hay không?
Ba người đã đi qua ngọn núi giống như quả trứng kia, tuy chỉ còn lại một mảnh đá vụn, nhưng sau khi trải qua năng lực phục hồi của Mục Lương thì bọn họ cũng có thể nhìn ra hình dạng quả trứng.
Ly Nguyệt phân tích nói:
- Nơi đó có mùi của sinh linh khác, chắc là các cô ấy đang lẩn trốn.
- Ừm, trên mặt đất cũng có vết tích của loài rắn bò sát.
Mục Lương nghiêm túc nói.
- Vậy thì phải mau chóng tìm ra bọn họ.
Vẻ mặt của Cổ Tư Mỹ biến đổi, nghiêm túc nói.
Mục Lương không nói, hắn đang thi triển năng lực, lợi dụng năng lực của Thổ Chi Pháp Tắc để tìm kiếm biến hóa của đất đai xung quanh.
- Bên kia có động tĩnh, chúng ta đi qua xem một chút.
Đôi mắt thâm thúy của hắn sáng lên, nhìn về phía đông của Thiên Quốc.
- Đi mau..
Cổ Tư Mỹ thúc giục.
Mục Lương liếc mắt nhìn nữ nhân, không nói gì, tăng tốc bay về phía đông.
Rất nhanh, ba người ngửi được trong không khí truyền tới mùi hôi thối.
- Mùi này… Hẳn là bọn họ đang ở gần đây...
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt sáng lên.
- Nhìn thấy rồi.
Mục Lương nói xong thở phào một hơi, thấy được bóng dáng phi hành ở tầng trời thấp, cùng với đại xà bốn cánh điên cuồng đuổi theo ở phía sau.
Cổ Tư Mỹ thấy thế thì thở dài nói:
- Thật tốt quá, thoạt nhìn các cô ấy còn không có chuyện gì.
- ...
Khóe miệng của Ly Nguyệt giật giật, bị đại xà bốn cánh đuổi theo mà còn kêu không có chuyện gì?
- Chết tiệt, tại sao lại có ba con quái vật từ đâu ra vậy chứ?
Lúc này giọng nói tuyệt vọng của Hổ Tây truyền đến.
- Quái vật?
Mục Lương hơi nhướng mày.
- Phốc phốc ~ ~ ~
Cổ Tư Mỹ không khỏi cười ra tiếng, sau đó lập tức đưa tay che miệng, một bộ dáng ta không hề làm gì cả.
Mục Lương khẽ cười một tiếng, giơ tay lên cách không bắt một cái, không gian vô hình dao động lan ra.
- Ông ~ ~ ~
Không gian dao động bao trùm xung quanh, xuyên qua Lan Đế và Hổ Tây, bao phủ đại xà bốn cánh vào trong, làm cơ thể của nó dừng ở giữa không trung.
- Hả?
Lan Đế đang bay tới trước chợt khựng lại.
Trên mặt Hổ Tây lộ ra vẻ ngạc nhiên, khi thấy ba người Mục Lương tới gần thì hai mắt không khỏi đỏ lên.
- Bệ hạ, ta rất nhớ ngươi!
Cô gào to một tiếng.
- Bệ hạ!
Lan Đế cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, toàn tâm đều trầm tĩnh lại.
- Hu hu ~ ~ ~
Bộ dáng uỷ khuất của Hổ Tây làm cho Ly Nguyệt cảm thấy buồn cười, khóe mắt nhảy lên mấy lần.
- Được rồi, bây giờ không sao nữa rồi.
Mục Lương lên tiếng trấn an.
Lan Đế biến trở về hình người, đồng thời cũng uỷ khuất nói:
- Bệ hạ tới trễ một hồi thì sẽ không còn gặp được chúng ta nữa.
Mục Lương liếc mắt nhìn hai người, bình thản nói:
- Ta còn chưa truy cứu hành động tự tiện của các ngươi đâu, không báo cáo hành trình mà đã chạy tới Thiên Quốc rồi.
Hổ Tây và Lan Đế vô ý thức im lặng, cúi đầu thấp xuống nghe giáo huấn.
Mục Lương thu hồi ánh mắt nhìn về phía đại xà bốn cánh, hỏi:
- Nó là chuyện gì?
Lan Đế giải thích ngắn gọn:
- Bệ hạ, nó là từ trong ngọn núi giống như quả trứng kia nở ra, sau đó vẫn luôn đuổi giết chúng ta.
- Phải nói rằng đó không phải là núi, mà là một quả trứng khổng lồ.
Hổ Tây sửa lại.
- Đúng vậy.
Lan Đế gật đầu thật mạnh.
Mục Lương nghe vậy chậm rãi gật đầu, để cho các cô gái trở xuống mặt đất, còn mình thì bay về phía đại xà bốn cánh.
- Bệ hạ, chú ý an toàn!
Lan Đế lớn tiếng nhắc nhở.
Mục Lương phất tay, bay đến trước mặt đại xà bốn cánh, khẽ nhướng mày nhìn chăm chú vào dáng vẻ của nó.
Hắn hơi chuyển động suy nghĩ, Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao trùm đại xà bốn cánh, tinh lọc mùi hôi thối tản ra trên người nó, không khí nhanh chóng trở nên dễ ngửi hơn.
Đại xà bốn cánh nhìn chằm chằm Mục Lương, mặc dù cơ thể không thể cử động, nhưng tâm tình lại có thể biểu đạt ra ngoài một cách chính xác.
- Trên người nó không có những sinh vật màu đen kia, là bởi vì vừa mới nở ra àsao?
Mục Lương tự lẩm bẩm.