Lúc giải quyết con quái vật giống như ngựa kia, hắn nhận thấy sinh vật màu đen trên người nó là ký sinh lên, không phải là bản thân nó có sẵn.
Mục Lương đi một vòng quanh đại xà bốn cánh, hoàn toàn không nhìn thấy sinh vật màu đen trên người nó.
Hắn thử đưa tay ra đặt lên đầu đại xà bốn cánh, trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã lâu không nghe thấy.
- Kiểm tra đo lường đến sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có thuần dưỡng hay không?
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống bình tĩnh như nước, không có chút tình cảm nào.
- Thuần dưỡng.
Trong lòng Mục Lương mặc niệm một câu.
- Keng! Sinh mệnh cấp 8 Rắn Vong Linh Bốn Cánh đang được thuần dưỡng...
- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Keng! Có kế thừa thiên phú Thao Túng Tử Linh của Rắn Vong Linh Bốn Cánh hay không?
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên, chờ đợi lựa chọn của chủ nhân.
Đôi mắt của Mục Lương khẽ híp lại, trong lòng mặc niệm:
- Kế thừa.
- Keng! Thao Túng Tử Linh đang thay đổi...... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Vẻ mặt của Mục Lương bình tĩnh, có thể cảm nhận được bản thân có liên hệ vô hình với Rắn Vong Linh Bốn Cánh trước mặt.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh có thể hành động, ánh mắt nhìn về phía Mục Lương trở nên ôn nhu, dùng đầu nhẹ nhàng cọ xát cơ thể của chủ nhân.
- Ngoan.
Mục Lương cười một tiếng, đút cho Rắn Vong Linh Bốn Cánh một ngàn điểm tiến hóa.
Trong lòng hắn kinh ngạc, không ngờ đi đến Thiên Quốc còn có thể thu hoạch được một con thú thuần dưỡng mới.
- Bệ hạ làm sao vậy?
Cổ Tư Mỹ tò mò hỏi.
Ánh mắt Ly Nguyệt lóe lên, nhẹ nhàng trả lời:
- Không có gì, chỉ là hắn vừa mới thu hoạch được một con thú cưng mới mà thôi.
- Hả?
Cổ Tư Mỹ há miệng.
Cô còn muốn hỏi cái gì thì thấy Mục Lương mang theo Rắn Vong Linh Bốn Cánh từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt bốn người.
Cơ thể của Hổ Tây và Lan Đế cứng đờ, vô ý lùi lại mấy bước, phản xạ có điều kiện xoay người muốn bỏ chạy.
- Ta đã thuần hóa nó rồi, sẽ không ra tay với các ngươi nữa.
Mục Lương bình thản nói.
- Phù ~ ~ ~
Lan Đế và Hổ Tây nghe vậy mới thở phào một hơi, cười nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
- A, sao trên người nó lại không có mùi gì vậy?
Mũi của Hổ Tây giật giật, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Nó mới học được cách khống chế thi khí của bản thân.
Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.
Đôi mắt của Hổ Tây sáng lên, nói:
- Vậy là tốt rồi, bằng không vẫn luôn chịu đựng mùi này thì ta sẽ ngất xỉu, thật sự là quá thối.
- Được rồi, bây giờ nói chuyện của các ngươi đi.
Mục Lương khoanh hai tay trước người, nhìn chăm chú vào cô gái tóc cam và cô gái tóc nâu.
- Cái này...
Hổ Tây và Lan Đế đưa mắt nhìn nhau, giống như rùa đen rụt đầu.
Mục Lương bình tĩnh mở miệng:
- Nếu như các ngươi không nói thì đi vào trong miệng nó nghỉ ngơi một ngày rồi trở ra.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh giống như nghe hiểu lời của chủ nhân, nó thè lưỡi tới gần hai người, phả thi khí lên trên người hai nữ nhân, lập tức làm cho cơ thể của các cô cứng đờ.
- Ta nói!
Hổ Tây và Lan Đế đồng thanh lên tiếng, rất sợ chậm một giây sẽ thật sự bị nuốt vào miệng rắn.
Mục Lương liếc nhìn Hổ Tây và Lan Đế, bình tĩnh hỏi:
- Nói đi, vì sao lại tự tiện hành động một mình, không gửi báo cáo hành tung lên cấp trên?
Lan Đế lặng lẽ lấy khuỷu tay đụng vào Hổ Tây bên cạnh, ý bảo cô nói trước.
Khóe mắt Hổ Tây giật một cái, nhỏ giọng nói:
- Khi đó bệ hạ mới thành hôn với Hồ Tiên, chúng ta nghĩ không nên bởi vì chút chuyện nhỏ này mà làm cho ngươi phân tâm, cho nên mới không nói...
Ly Nguyệt lạnh lùng lên tiếng:
- Cho nên các người tự ý một mình chạy tới Thiên Quốc, sau đó bị vây ở chỗ này suýt nữa tử vong, còn muốn Mục Lương tới cứu các ngươi?
Lan Đế và Hổ Tây nghe vậy càng cúi đầu thấp hơn, một bộ dáng đứa trẻ phạm sai lầm ngoan ngoãn nhận phạt.
- Nếu như các ngươi có báo cáo thì khi xảy ra chuyện chúng ta cũng có thể biết trước.
Ly Nguyệt nghiêm túc nhìn chăm chú vào hai người.
Cô lạnh lùng khiển trách:
- Giả sử lần này không phải là bởi vì chúng ta vừa vặn muốn tới Thiên Quốc, các ngươi còn phải chờ bao lâu mới có thể được cứu, trong lúc đó lại sẽ xảy ra bao nhiêu lần bất ngờ?
- Chúng ta sai rồi.
Lan Đế nghiêm túc nói.
- Chúng ta nhận phạt.
Hổ Tây nói theo.
- Đương nhiên là phải phạt.
Ly Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói xong quay đầu nhìn về phía Mục Lương, dùng ánh mắt ra hiệu cho nam nhân.
Mục Lương bình thản nói:
- Các cô ấy là người của ngươi, phạt như thế nào thì ngươi quyết định đi.
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt lóe sáng, suy tư một lát rồi nói:
- Mỗi người viết một phần kiểm điểm năm ngàn chữ, sau khi trở về tuyên đọc trước mặt tất cả mọi người.
- Năm ngàn chữ?
Đôi mắt của Lan Đế và Hổ Tây đồng thời trợn to.
Hai người đều không phải là người có quá nhiều văn hoá, muốn các cô viết năm ngàn chữ kiểm điểm, còn phải tuyên đọc ở trước mặt thành viên khác trong Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, cái này còn khó chịu hơn so với dùng cách xử phạt về thể xác.
- Chê ít à?
Ly Nguyệt liếc mắt nhìn hai người.
- Không phải, là quá nhiều...
Lan Đế nhỏ giọng nói.
Ly Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng:
- Vậy thì viết tám ngàn chữ đi.
- Hả?
Hai mắt của Lan Đế và Hổ Tây trừng đến tròn xoe.
Đôi mắt đẹp màu trắng bạc của Ly Nguyệt híp lại, hỏi:
- Không đủ à?
- Đủ rồi, đủ rồi!
Lan Đế vội vàng gật đầu, rất sợ nói thêm gì nữa thì số lượng chữ sẽ lên đến hơn mười ngàn.
Hổ Tây mím môi, thức thời không nói gì.
Ly Nguyệt tiếp tục nói:
- Ngoại trừ bản kiểm điểm tám ngàn chữ ra thì còn phải khấu trừ tiền thưởng nửa năm của các người, trừ lương bổng ba tháng và quét dọn phòng huấn luyện một tháng.
- ….Vâng.
Lan Đế và Hổ Tây đều rũ vai xuống, hữu khí vô lực đáp lời.
Ly Nguyệt lạnh giọng hỏi:
- Không đủ à?
- Đủ rồi, chúng ta nhận phạt!
Hổ Tây và Lan Đế vội vã đứng nghiêm, giơ tay làm động tác chào, ánh mắt vô cùng kiên định và nghiêm nghị.
Ly Nguyệt cảnh cáo:
- Ta không hy vọng xảy ra tình huống viết qua loa lấy lệ, bằng không thì lại viết thêm một phần, số lượng chữ sẽ tăng lên gấp đôi.
Hổ Tây và Lan Đế phạm sai lầm không tính là nhỏ, người tự tiện hành động lại không thể làm được kỷ luật nghiêm minh là đang coi rẻ kỷ luật của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh.
Hai người còn phụ trách dạy dỗ người mới trong đội, thân là đội trưởng, càng cần phải làm gương cho cấp dưới noi theo.
- Vâng, chúng ta đảm bảo sẽ nghiêm túc thực hiện.
Hổ Tây và Lan Đế lại giơ tay lên nghiêm chào, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.