Ly Nguyệt lườm hai người một cái, nếu như không phải hiện tại không thích hợp thì cô còn muốn ra tay dạy hai người một chút cái gì gọi là kỷ luật.
Cô nghĩ tới cái gì đó, nghiêm mặt nói:
- Suýt nữa đã quên rồi, mỗi người sao chép đội quy mười lần.
Bộ Đội Đặc Chủng U Linh có đội quy của riêng mình, yêu cầu mỗi một thành viên trong đội đều phải thuộc nằm lòng, thỉnh thoảng sẽ tiến hành kiểm tra đột xuất, nếu nếu như không nhớ thì phải chép phạt ba lần, đây cũng là trừng phạt nhẹ nhất.
- Vâng.
Khóe mắt của Hổ Tây và Lan Đế giật một cái, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Đội quy của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh có trên trăm điều lớn và rất nhiều điều nhỏ, tổng số từ là mấy chục ngàn.
Ly Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mục Lương, hỏi:
- Hình phạt nghiêm khắc như vậy có thể chứ?
Mục Lương mỉm cười, ôn hòa đáp:
- Ta nói rồi, các cô ấy là người của ngươi, ngươi muốn phạt như thế nào cũng được.
- Vậy thì phạt như thế đi.
Ly Nguyệt gật đầu.
Nếu như không phải là bởi vì chấp hành nhiệm vụ mới phạm sai lầm thì hai người có thể sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng gấp mười lần, thậm chí có khả năng bị tạm thời cách chức và giam lại.
Hổ Tây và Lan Đế âm thầm thở phào một hơi, rất sợ Mục Lương lại phun ra mấy cái nghiêm phạt, đến lúc đó hai người thật sự sẽ hối hận đến xanh ruột.
Ánh mắt của Cổ Tư Mỹ lộ ra vẻ mặt thương hại, trong lòng may mắn mình không phải là thành viên của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, nhưng nghĩ đến lúc trước mình đã chép ba lần sách cổ, nhìn về phía hai cô lại có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Cô có chút phiền muộn, chỗ Mục Lương còn có mấy quyển sách cổ, đều muốn cô xem xong rồi kiểm tra, nếu như không trả lời được thì còn phải sao chép.
Mục Lương nhìn về phía hai người, hỏi:
- Tìm được mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà rồi à?
- Tìm được rồi.
Hổ Tây cung kính nói.
Lan Đế tiếp tục nói:
- Nơi đó có chút kỳ quái, quan tài là treo lơ lửng trên không trung.
- Là kỳ quái như thế nào, nói cặn kẽ một chút.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Rắn Vong Linh Bốn Cánh khoanh tròn cơ thể lại, làm cho chủ nhân có thể ngồi dựa vào trên người nó.
Vẻ mặt Hổ Tây nghiêm túc, thuật lại một lần về việc tìm được mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà và những chuyện gặp phải ở trong mộ.
Cổ Tư Mỹ chậm rãi gật đầu, nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, quả thật là quái dị.
Mục Lương im lặng trầm tư, khô lâu quỷ dị trong quan tài, sinh vật màu đen trên người nó có phải giống với sinh vật màu đen mà hắn gặp phải lúc trước hay không?
Lan Đế nghĩ lại mà sợ nói:
- Lúc đó rất đáng sợ, Hổ Tây giống như là bị cái gì đó khống chế, liên tục chém đứt dây xích trên quan tài, ta có gọi thế nào thì cô ấy cũng không đáp lại.
- Đừng nói nữa, bây giờ nhớ lại ta vẫn còn sợ hãi đây.
Hổ Tây rụt cổ một cái.
- Ngươi bị cái gì đó khống chế à?
Nghe được lời này, lông mày Mục Lương nhíu lại lần nữa.
Hắn vươn tay ra, nói:
- Đưa tay đây, ta kiểm tra một chút.
Hổ Tây không suy nghĩ nhiều, giơ tay đặt lên lòng bàn tay của Mục Lương.
- Thả lỏng cơ thể, tinh thần cũng thả lỏng.
Tầm mắt của Mục Lương rũ xuống, thi triển năng lực bao phủ cô gái tóc màu cam, cẩn thận kiểm tra cơ thể của đối phương, từ linh hồn đến huyết nhục, toàn bộ đều không buông tha.
- Cô lỗ ~~~
Lan Đế khẩn trương nuốt nước miếng, quỷ biến dị hoá trước đây của Hổ Tây làm cho trong lòng cô vẫn còn sợ sệt, nói không khẩn trương là giả.
- Tìm được rồi.
Đôi mắt của Mục Lương nâng lên, bàn tay làm ra động tác như đang nắm lấy thứ gì lôi ra bên ngoài.
Ngay sau đó, một ảo ảnh màu xám tro bị hắn lôi ra khỏi cơ thể cô gái tóc màu cam.
Ảo ảnh không phải hình người, nó đang giãy giụa trong lòng bàn tay của Mục Lương, phát ra tiếng huýt gió chói tai, làm cho người ta cảm thấy đầu váng mắt hoa.
- Hừ.
Mục Lương hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay dâng lên ngọn lửa, bao trùm ảo ảnh xám lạnh ở bên trong.
- Đó là cái gì?
Vẻ mặt của Cổ Tư Mỹ hơi trắng bệch.
Ánh mắt của Mục Lương bình tĩnh, phân tích:
- Hình như là linh hồn bị thứ gì đó ăn mòn ô nhiễm, đã không có thần trí, có lẽ là có liên quan đến những sinh vật màu đen quỷ dị kia.
- Chẳng lẽ nó là linh hồn của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà?
Lan Đế và Hổ Tây đồng thời lên tiếng.
- Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà, nhập ma một cách quỷ dị, còn có mộ huyệt quái lạ kia...
Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên, trong mắt có hứng thú nồng đậm.
Hắn đứng lên nói:
- Đi thôi, chúng ta lại đi đến mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà xem thử.
- Bây giờ à?
Hổ Tây hỏi.
Mục Lương bình thản nói:
- Đương nhiên.
Lan Đế khuyên nhủ:
- Bệ hạ, hiện tại trời đã tối, không thấy rõ phương hướng.
Hổ Tây gật đầu đồng ý, tiếp tục nói:
- Hơn nữa nơi đây thật là quỷ dị, chúng ta đi vài ngày cũng không ra được, bây giờ hẳn là không tìm được mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà.
- Nó biết ở đâu.
Mục Lương nói xong thì vỗ vỗ đầu của Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh phun ra chiếc lưỡi màu đen, ngẩng đầu lên thật cao.
Hổ Tây và Lan Đế lộ ra vẻ mặt do dự, trong lòng không muốn đi vào mộ huyệt dưới đất nữa.
Ly Nguyệt liếc nhìn hai người, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi cũng có thể ở lại đây chờ chúng ta trở về.
- Không cần!
Hổ Tây và Lan Đế lắc đầu từ chối không hề nghĩ ngợi, các cô không muốn lại thể nghiệm sự đáng sợ của Thiên Quốc vào ban đêm.
Cổ Tư Mỹ nhắc nhở:
- Có bệ hạ ở đây, các ngươi còn lo lắng vấn đề an toàn à?
Lan Đế gật đầu thật mạnh, nhận đồng nói:
- Cũng đúng, có bệ hạ ở đây, nên lo lắng an toàn là quái vật trong Thiên Quốc mới đúng.
- Đúng vậy, chúng ta cùng đi.
Hổ Tây lộ ra vẻ mặt dứt khoát liều chết.
Mục Lương không nhìn hai cô gái đang đùa giỡn, nhẹ nhàng nhảy lên rơi vào trên lưng Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
Hắn đưa mắt nhìn về phía các cô gái, nói:
- Lên đây đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
- Vâng.
Đám người Ly Nguyệt lên tiếng, lục tục nhảy lên đứng bên cạnh Mục Lương.
- Lên đường thôi.
Mục Lương ra lệnh.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh đáp lại một tiếng, vỗ cánh bay lên trời, bay về phía mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà.
Sắc trời hoàn toàn tối xuống, đó là một loại bóng tối vươn tay không thấy được năm ngón.
- Bốp ~ ~ ~
Mục Lương vỗ tay một cái, lấy Rắn Vong Linh Bốn Cánh làm trung tâm, đường kính trong phạm vi ba trăm mét lập tức sáng sủa giống như ban ngày.
Ánh sáng xua tan bóng tối, đồng thời cũng làm cho sự sợ hãi trong lòng các cô gái giảm bớt rất nhiều, ánh sáng vĩnh viễn có thể làm cho người ta an lòng.