- Vù vù vù ~ ~ ~
Sau khi bầu trời tối đen, gió bên trong Thiên Quốc đều trở nên lớn hơn, tiếng gió vù vù thổi giống như là quỷ quái đang gào thét.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh quay đầu nhìn về phía bên trái, trong bóng tối có vật gì đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Mục Lương quay đầu nhìn lại, tùy ý vung tay lên.
- Ầm ầm ~ ~ ~
Bầu trời hiện lên một đạo kim quang chói mắt, ngay sau đó Thánh Quang Lôi Phạt với đường kính mười mét từ trên trời giáng xuống, bắn trúng vị trí mà Rắn Vong Linh Bốn Cánh nhìn qua.
Ánh sáng vàng chói mắt xua tan đêm đen, làm cho đám người Ly Nguyệt cũng nhìn thấy sinh linh trong bóng tối, đó là một con quái vật giống như nhện, bên ngoài thân thể cũng bị sinh vật màu đen ký sinh sống nhờ, thoạt nhìn rất khủng bố.
Mấy người Ly Nguyệt cũng chỉ thấy rõ một giây, giây tiếp theo quái vật đã bị lôi trụ màu vàng kim lớn xuyên thủng, chỉ còn lại mấy cái chân nhện.
Mục Lương bình tĩnh thu tầm mắt lại, tiếp tục để cho Rắn Vong Linh Bốn Cánh đi tới.
- Cô lỗ ~~~
Hổ Tây nuốt nước miếng, khí tức cấp 8 mà con quái vật vừa rồi tản ra chỉ trong thời gian một cái nháy mắt đã không còn.
Khi Rắn Vong Linh Bốn Cánh bay đến trước mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà, Mục Lương đã ra tay năm lần, giết chết toàn bộ sinh linh đang âm thầm phát động tấn công bất cứ lúc nào.
Tất cả đều không có ngoại lệ, trên người chúng nó đều có sinh vật màu đen quỷ dị ký sinh lên.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh ngừng lại, trước mặt chính là khu vực đá lộn xộn, còn có cánh cửa kim loại khép lại kia, là lối vào mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà.
- Chính là ở đây.
Hổ Tây nói.
- Vậy thì vào thôi.
Mục Lương rời khỏi lưng Rắn Vong Linh Bốn Cánh, cất bước đi tới trước cửa kim loại, nhìn chăm chú vào văn lộ phức tạp trên đó.
Lan Đế nhắc nhở:
- Chúng ta nhìn lâu sẽ cảm thấy đầu choáng váng.
Ly Nguyệt và Cổ Tư Mỹ quan sát một hồi, đúng là choáng váng hoa mắt, vội vã dời ánh mắt sang chỗ khác mới cảm giác khá hơn.
Mục Lương cau mày nói:
- Trên này là ma pháp trận phong ấn, thuộc về cấp bậc Thánh giai, lực lượng tinh thần và lực lượng linh hồn của các ngươi quá yếu, nhức đầu cũng là việc dễ hiểu.
Cổ Tư Mỹ kinh ngạc thốt lên:
- Ma pháp trận phong ấn Thánh giai, chẳng lẽ là muốn phong ấn cái gì sao?
- Đại khái chính là Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà sau khi nhập ma.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, trong lòng còn có một suy đoán, chính là phong ấn những sinh vật màu đen quỷ dị kia.
- Vậy quái lạ, trước đó chúng ta mới đẩy cửa nhẹ một cái thì nó đã mở ra rồi.
Lan Đế lẩm bẩm.
Mục Lương bình tĩnh giải thích:
- Thời gian trôi qua quá lâu, ma pháp trận phong ấn này xuất hiện tổn hại, cộng thêm không có ma lực mới rót vào, sau khi năng lượng hao hết thì không thể phong ấn được nữa.
- Thì ra là như vậy.
Hổ Tây và Lan Đế chợt hiểu ra.
- Vào đi.
Mục Lương giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa kim loại từ từ mở ra, lộ ra cầu thang đi thông vào lòng đất kia.
- Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Hắn cất bước đi xuống cầu thang, đám người Ly Nguyệt theo sau lưng.
- Ông ~ ~ ~
Ánh sáng phủ tới trước đó, chiếu sáng toàn bộ cầu thang.
Chẳng mấy chốc mấy người đã đi tới cuối bậc thang, thấy được con sông ngầm chảy xiết dưới đất, còn có từng cây dây xích gãy rời trước đó.
- Ào ào ~~~
Sông ngầm dưới lòng đất vẫn chảy xiết như trước, trong sông còn có vô số con rắn nhỏ màu đen.
Mục Lương cảm thấy tò mò, ngón tay ngoắc một cái, một con rắn nhỏ màu đen vọt ra khỏi mặt nước bay tới trước mặt hắn.
Rắn nhỏ màu đen có dung nhan rất đáng sợ, mở miệng ra phát sinh tiếng ngựa hí.
Mục Lương bấm tay ấn xuống đầu của nó, con rắn nhỏ lập tức gục đầu xuống, đã hôn mê.
- Thật xấu xí.
Hắn bĩu môi, tay nắm lấy đầu rắn nhỏ màu đen, lần này hệ thống không xuất hiện lời nhắc nhở.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng hỏi:
- Có gì đặc biệt không?
- Chỉ là một con rắn bình thường thôi, không có chỗ nào đặc biệt.
Mục Lương lên tiếng, ném rắn nhỏ màu đen vào trong sông ngầm.
- Bệ hạ, nơi phát hiện quan tài ở phía trước.
Hổ Tây giơ tay ra hiệu nói.
- Đi xem thử.
Mục Lương vỗ vỗ tay, cất bước đi về phía trước.
Đám người Ly Nguyệt đuổi theo, xuyên qua vách núi nhỏ quanh co, đi tới chỗ sâu trong mộ huyệt.
Mục Lương liếc mắt một cái đã nhìn thấy hơn phân nửa nắp quan tài được khảm trên vách tường, còn có vết tích sâu do dây xích bị gãy đập lên trên vách tường, dây xích bị rũ xuống cũng rất dễ thấy.
Lan Đế nhìn về vị trí kim loại quan tài rơi xuống trước đó, đôi mắt trừng lớn, thốt lên:
- Quan tài ở đây, nhưng không thấy khô lâu bên trong!
Hổ Tây nói với sắc mặt ngưng trọng:
- A, thật sự không thấy đâu, chẳng lẽ nó chạy từ đường sông ngầm sao?
- Các ngươi ở đây chờ ta.
Mục Lương bỏ lại một câu, cơ thể bay về phía đối diện, đáp xuống trước mặt quan tài kim loại kia.
Mũi của hắn giật giật, ngửi được mùi bay ra từ trong quan tài, là một loại mùi mục nát, còn có khí tức trên người sinh vật màu đen.
- Loảng xoảng ~ ~ ~
Mục Lương giơ tay lên lật quan tài lại, lộ ra văn lộ bên trong vách quan tài.
- Lại là ma pháp trận phong ấn, còn là Thánh giai.
Hắn nhíu mày, là thứ gì mà phải dùng đến ma pháp trận phong ấn Thánh giai?
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, thấy được mấy hàng chữ nhỏ được khắc ở bên trong quan tài.
Hắn chậm rãi đọc lên:
- Thiên Hà ta lấy thân mình phong ấn Ma Linh, tạo thập phương luyện hồn quan vĩnh cửu trấn áp, hy vọng có thể rửa sạch sát nghiệt của bản thân, cũng hy vọng có thể luyện hóa Ma Linh, để tránh nguy hại chúng sinh.
- Ma Linh, thập phương luyện hồn quan...
Mục Lương chau mày, mấy hàng chữ nhỏ ẩn chứa lượng tin tức thật sự quá lớn.
Cũng chính là mấy hàng chữ nhỏ này đã cho hắn biết những sinh vật màu đen kia là cái gì, nhưng cũng làm cho hắn càng tò mò hơn về Ma Linh.
Hắn thở dài, lên tiếng:
- Có thể luyện hóa bản thân để tiến hành phong ấn, vị Thiên Hà này cũng là một kẻ hung ác.
Mục Lương đứng lên, ngắm nhìn xung quanh một vòng, không thấy thi cốt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà đâu cả.
- Mục Lương, có phát hiện gì không?
Ly Nguyệt đứng từ xa hỏi.
- Chờ một chút rồi nói.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng đáp lại, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, đáy mắt lóe ra màu vàng kim.
Hắn chăm chú nhìn về phương hướng vết chân rời đi, đi thông đến sông ngầm dưới lòng đất.
Hắn ngồi xổm xuống, thấy được mấy dấu chân không quá bắt mắt, là dấu vết lưu lại từ xương cốt không có máu thịt.
Mục Lương nhíu mày, thấp giọng tự lẩm bẩm:
- Ma Linh rời khỏi theo sông ngầm dưới lòng đất à...
Hắn đứng lên, giơ tay lên cách không bắt lấy sông ngầm.