- Hoa lạp lạp ~~~
Ngay sau đó, nước chảy xiết ngưng kết, tiếp theo nước sông dâng lên trời, lộ ra lòng sông đầy rắn nhỏ màu đen.
Mục Lương quét mắt nhìn lòng sông, ngoại trừ đám rắn nhỏ xấu xí màu đen ra thì không còn thứ gì khác.
Các con rắn nhỏ màu đen run rẩy, không con nào dám nhúc nhích.
- Chạy trốn rồi.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, thu hồi năng lực làm cho nước sông dâng lên rơi xuống lòng sông khô khốc.
- Hoa lạp lạp ~ ~ ~
Hắn xoay người trở lại bên cạnh đám người Ly Nguyệt, bình thản nói:
- Ma Linh trốn đi, nơi đây đã không trói buộc được nó.
- Ma Linh là cái gì?
Đám người Ly Nguyệt đầy đầu hỏi.
Mục Lương thuật lại mấy hàng chữ nhỏ trên vách quan tài rồi nói ra suy đoán của mình
Cổ Tư Mỹ cau mày, nghiêm túc nói:
- Nghe có vẻ Ma Linh này không phải là thứ gì tốt, ma pháp trận Thánh giai cũng không trói buộc được, còn có Thập Phương Luyện Hồn Quan gì đó cũng không thể giết chết nó.
- Có phải Ma Linh còn khó đối phó hơn cả Hư Quỷ không?
Hổ Tây không nhịn được lên tiếng thắc mắc.
Mục Lương hơi rũ mắt xuống, khí tức mà Ma Linh tản ra rất giống với Hư Quỷ, chỉ sợ nguồn gốc của Hư Quỷ chính là Ma Linh.
Nếu quả thật như hắn đoán, vạn năm trước Ma Linh hẳn là đã đi qua đại lục cũ, hoặc là người của đại lục cũ đã tới đại lục mới.
Người ở đại lục cũ lợi dụng Ma Linh để làm nghiên cứu, bất ngờ sáng tạo ra Hư Quỷ, cũng chính là La Y.
Đây chỉ là suy đoán của Mục Lương, cần nhiều tin tức hơn để chứng thực.
Ly Nguyệt nghĩ tới cái gì đó, hỏi:
- Những quái vật mà ngươi giết chết trước đó chính là Ma Linh à?
- Chắc là vậy.
Mục Lương trầm giọng đáp, cũng không chắc chắn lắm.
Hổ Tây nghĩ tới cái gì, vội vàng nói:
- Bệ hạ, trước đó chúng ta đã tìm được mấy cái rương ở chỗ này.
- Lấy ra xem thử.
Mục Lương ngước mắt lên nói.
- Vâng.
Hổ Tây đáp một tiếng, lấy ra mấy rương kim loại từ trong ma cụ không gian.
Lan Đế thanh thúy nói:
- Chúng ta không mở những rương kim loại này ra được, vốn dĩ muốn trở về Khu Vực Trung Ương rồi đưa bệ hạ.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, giơ tay đặt lên rương kim loại, trên nắp rương và khe hở của rương có lưu ly màu ngọc xanh biếc lóng lánh.
- Cùm cụp ~ ~ ~
Sau mấy hơi thở, lưu ly đồng hóa rương kim loại, khe hở giữa nắp rương và thân rương được tạo ra
Vẻ mặt của Mục Lương lạnh nhạt, vươn tay mở nắp rương ra, lộ ra đồ vật bên trong.
Đó là từng quyển trục da thú được bảo tồn rất tốt, chỉ xét từ phẩm chất da thú là có thể nhìn ra chủ nhân rất coi trọng những quyển da thú này.
- Đều là da của ma thú cấp 8.
Mục Lương có chút kinh ngạc.
Hắn cầm lên một quyển da thú rồi mở ra, lộ ra văn tự và đồ án viết trên đó, là một ma pháp trận cực kỳ phức tạp.
Cổ Tư Mỹ chớp đôi mắt đẹp, cau mày nói:
- Là ma pháp trận, ta không nhìn ra phẩm cấp.
- Ma pháp trận Thánh giai, chủ sát lục.
Vẻ mặt của Mục Lương nghiêm túc.
- Tê ~ ~ ~
Cổ Tư Mỹ hít hà một hơi, thì ra là ma pháp trận Thánh giai, thảo nào cô xem không hiểu.
Mục Lương thu hồi quyển sách, mở tiếp quyển da thú thứ hai ra, mặt trên cũng là một ma pháp trận, vẫn là ma pháp trận Thánh giai, cũng là một ma pháp trận chủ phòng ngự.
Nếu như ma pháp trận được mang ra bán đấu giá thì có thể làm cho những Ma Pháp Sư kia chạy theo như vịt.
Hắn mở ra những tấm da thú còn lại, không có ngoại lệ đều là bản vẽ ma pháp trận, kém nhất cũng là ma pháp trận cấp 9.
Mục Lương mở rương kim loại thứ hai ra, bên trong chứa mấy bức tượng gỗ hình người.
Hắn kiểm tra tượng gỗ một lần, phát hiện cũng chỉ là tượng gỗ bình thường, không có gì khác thường, thậm chí chế tác tượng gỗ còn có chút thô ráp.
Hổ Tây nghi ngờ nói:
- Đều là những tượng gỗ được điêu khắc rất thông thường, sao nó lại được đặt ở trong rương chứ?
Ly Nguyệt suy đoán:
- Có lẽ nó có ý nghĩa đặc biệt gì đó đối với Thiên Hà.
- Đó có thể là người nhà tặng, hoặc là người trong lòng tặng...
Lan Đế gật đầu đồng ý.
Hổ Tây như đang suy nghĩ gì đó, nói:
- Nếu như là vậy thì những tượng gỗ này vẫn rất có ý nghĩa, được cất giữ cẩn thận cũng dễ hiểu thôi.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, cẩn thận đặt tượng gỗ vào trong rương kim loại, nghiêng người mở ra một rương kim loại khác.
Trong rương kim loại thứ ba cũng đồng dạng chứa từng quyển da thú, nhưng lần này trên da thú không phải là hình vẽ ma pháp trận, mà là từng cái ma pháp viễn cổ.
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt nói:
- Ma pháp trên này có ích cho ngươi, tìm một thời gian để học nó đi.
Mục Lương nhìn từng tấm da thú một rồi đưa mấy quyển da thú cho Cổ Tư Mỹ.
Cổ Tư Mỹ tò mò mở ra một tấm da thú kiểm tra, đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời, trên da thú rõ ràng ghi chép làm thế nào học được ma pháp đột kích hệ hỏa, dung nham cấp 7.
Cô lại mở ra những tấm da thú còn lại, toàn bộ đều là ghi chép các loại ma pháp, nhưng mà phần lớn đều là ma pháp hệ hỏa.
- Đều là ma pháp mà trước đây chưa từng thấy.
Cổ Tư Mỹ như nhặt được chí bảo, nhìn Mục Lương với ánh mắt cảm kích.
- Trước đó ngươi phải học xong ma pháp cấp 6 đã.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
- Ta biết rồi.
Giọng điệu của Cổ Tư Mỹ nghiêm túc.
Ma pháp trên da thú thấp nhất cũng là cấp 7, hiện tại cô chỉ có thể miễn cưỡng xem hiểu, muốn thi triển ra là không có khả năng, chỉ có thể học hết ma pháp cấp 6 còn lại trước rồi nói sau.
Mục Lương thu hồi tầm mắt, mở một rương kim loại dưới chân ra, bên trong chứa mấy quyển sách cổ, ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì khác.
Hắn cầm lấy một bản lật xem, chữ trên trang sách có thể thấy rõ ràng, chỉ là trang giấy có chút mỏng manh, mỗi lần lật đều phải cực kỳ cẩn thận.
- Đó là sách gì vậy?
Lan Đế tò mò hỏi.
Mục Lương xem hai trang, chậm rãi đáp:
- Chắc là du ký của Ma Pháp Sư Thiên Hà.
Hắn cẩn thận lật sách, trên đó ghi chép rất nhiều chuyện, phần lớn là những chuyện vụn vặt thường ngày của Ma Pháp Sư Thiên Hà, một phần là tao ngộ của bản thân đối phương.
Mục Lương khẽ thở ra một hơi, thu hồi sách cổ trong rương kim loại, định lúc nào rảnh rỗi thì lại lật xem.
Hắn mở rương kim loại còn lại ra, có hai rương đều là sách cổ, nhưng mà đều là sách ghi chép chuyện ngày thường hoặc ghi chép việc lạ của Ma Pháp Sư Thiên Hà.
Những sách cổ này rất có sức hấp dẫn đối với Mục Lương, ngày thường lúc rảnh rỗi có thể dùng để giết thời gian.
Trong rương kim loại còn lại đều là tinh thạch ma thú và một ít tạp vật, đều là vật cũ của Ma Pháp Sư Thiên Hà, thoạt nhìn bình thường không có gì khác lạ, nhưng đối với hắn mà nói cũng rất có ý nghĩa.