Nghe thấy lời này, hai mắt của Linh Vận trừng lớn, kinh ngạc nói:
- Chỉ có mười ngày thôi sao?
Bạch giáo luyện gật đầu đáp:
- Ừm, bằng không lần sát hạch tiếp theo sẽ phải chờ hai mươi ngày sau, nếu như các ngươi không nắm chắc thì có thể chờ lần sau thi lại.
- Không được, vậy thì quá lâu rồi, chúng ta còn phải đi lấy xe.
Lăng Hương lập tức từ chối không hề nghĩ ngợi.
Linh Vận gật đầu thật mạnh nói:
- Đúng vậy, chúng ta phải đi lấy xe, đến lúc đó thi trượt lấy không được bằng lái thì quá mất mặt.
Bạch giáo luyện liếc mắt nhìn ba người một cái, nhàn nhạt nói:
- Vậy thì nghiêm túc học tập, ai học khởi động xe hơi trước?
- Ta!
Ba người Lăng Hương không hẹn mà cùng lên tiếng.
Bạch giáo luyện khẽ co giật khóe miệng, nhìn sang Linh Vận ngồi ghế phụ, nói:
- Ngươi trước đi, ta sẽ ở bên cạnh chỉ đạo ngươi thao tác như thế nào.
- Tốt.
Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng lên, nhìn về phía bạn thân với ánh mắt đắc ý.
-......
Lăng Hương bĩu môi, có chút phiền muộn nho nhỏ.
Bạch giáo luyện thay đổi vị trí với Linh Vận, chuyện đầu tiên vẫn là cài chặt đai an toàn.
- Trước tiên là khởi động xe hơi, giống như ta dạy vừa rồi vậy.
Bạch giáo luyện gõ một cái lên bàn điều khiển.
- Vâng.
Lăng Hương có chút khẩn trương, nhưng vẫn dựa theo lời dạy của Bạch giáo luyện mà khởi động xe hơi.
Bạch giáo luyện tiếp tục nói:
- Kế tiếp nhẹ nhàng đạp chân ga, khởi động xe hơi.
- Tốt.
Lăng Hương tiếp tục nghe theo, xe hơi chậm rãi đi về phía trước, điều này làm cho trên mặt cô tràn đầy vẻ vui mừng.
…
Buổi tối.
Khu Vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.
Bên trong thư phòng.
Nguyệt Thấm Lan đang phê duyệt văn kiện do mỗi toà Vệ Thành đưa tới, lúc trước những thứ này là công việc của Mục Lương, hiện tại chỉ có thể do cô xử lý.
- Xin mở rộng Khu Ngắm Cảnh và Khu Vui Chơi mới xây.
Cô nhìn văn kiện do Vệ Thành Số Bốn đưa tới, hơi nhướng mày.
Cô giơ bút bắt đầu viết, lẩm nhẩm trong miệng:
- Bác bỏ, phương án thiết kế không đầy đủ, có quá nhiều vấn đề...
- Tích tắc, tích tắc ~~~
Đồng hồ quả lắc trên tường phát ra tiếng lách cách, lúc này đã là mười một giờ đêm.
Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn đồng hồ, sau đó tiếp tục phê duyệt những văn kiện còn lại.
- Mục Lương à, ngươi mau chóng trở về đi.
Giọng nói của cô mang theo một chút u oán.
- Cộc cộc cộc ~ ~ ~
- Vương hậu nương nương.
Cửa thư phòng bị gõ, giọng nói của Tiểu Mật truyền vào.
- Vào đi.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng.
- Cọt kẹt ~ ~ ~
Tiểu Mật đẩy cửa đi vào, trên mặt nở một nụ cười thả lỏng, ngây thơ nói:
- Vương hậu nương nương, bệ hạ truyền tin tức trở về, nói là đã tìm được tiểu thư Hổ Tây và tiểu thư Lan Đế, cả hai đều rất an toàn.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, ưu nhã nói:
- Không có việc gì là tốt rồi.
Tiểu Mật tiếp tục nói:
- Bệ hạ còn nói, bảo vương hậu nương nương và Hồ Tiên nương nương chú ý nghỉ ngơi, không được quá mệt mỏi.
- Ta biết rồi.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan hơi nhếch lên.
Tiểu Mật chớp chớp mắt, hỏi:
- Vương hậu nương nương vẫn còn chưa xong việc sao?
Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn văn kiện còn chưa xử lý trong tay, chậm rãi đáp:
- Còn có rất nhiều văn kiện, ta xem xong rồi thì sẽ nghỉ ngơi.
Tiểu Mật lại hỏi:
- Vương hậu nương nương, ngày mai vé số từ thiện sẽ được bày bán, có cần đi đến hiện trường không ạ?
- Có Hồ Tiên đi nhìn chằm chằm rồi, ta không đi.
Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- Tốt.
Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu, rót đầy nước trà nóng vào trong ly của Nguyệt Thấm Lan, sau đó rời khỏi thư phòng.
- Cùm cụp ~ ~ ~
Cửa thư phòng đóng lại, Nguyệt Thấm Lan lại tập trung đọc văn kiện, liếc mắt một cái đảo qua mười dòng, chỉ khi nào bắt được tin tức hữu dụng thì mới nhìn nhiều thêm lần nữa.
Cô không thể liếc mắt một cái là đọc hết cả trang giấy giống như Mục Lương, nhưng cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, có thể làm được đọc lướt qua mà không bỏ sót tin tức mấu chốt nào.
- Sột soạt, sột soạt ~~ ~
Ngòi bút xẹt qua trên mặt giấy, lưu lại từng chữ viết xinh đẹp.
Khi Nguyệt Thấm Lan phê duyệt đến phần văn kiện cuối cùng thì lông mày nhỏ nhắn đột nhiên nhíu lại, một cảm giác muốn ói xông lên đầu.
- Ta bị làm sao thế này?
Cô nắm chặt bút trong tay, với thực lực của mình, sinh bệnh hẳn là không quá có khả năng.
Yết hầu của Nguyệt Thấm Lan nhấp nhô, đè xuống cảm giác muốn ói, cô bưng ly trà lên uống một hơi cạn sạch, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.
Cô sờ bụng một cái, chỉ cảm thấy cảm giác muốn ói này rất là đột nhiên.
Nguyệt Thấm Lan không hiểu rõ, tiếp tục phê duyệt phần văn kiện cuối cùng.
Khi kim đồng hồ chỉ về phía mười hai giờ thì cô đã sửa sang lại văn kiện đã phê duyệt xong, còn ghi nhớ lại chuyện cần làm ngày mai trong đầu, sau khi xác định không quên cái gì thì mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Hổ Tây và Lan Đế không có việc gì, điều này làm cho tảng đá trong lòng cô buông xuống, đêm nay có thể ngủ ngon giấc.
Cô ngủ thẳng đến nửa đêm, cảm giác buồn nôn xông lên đầu, làm cho cô không khỏi đứng dậy tìm ly nước uống.
- Kỳ quái, chẳng lẽ thật sự là mình ngã bệnh sao?
Nguyệt Thấm Lan chau mày, uống nước xong thì lấy một bình bí dược chữa thương uống sạch.
- Ực ực ~~~
- Thoải mái hơn chút rồi.
Cô thở ra một hơi, nằm lại trên chiếc giường lớn mềm mại, ôm lấy quần áo của Mục Lương đi vào giấc ngủ, trên đó có mùi vị của hắn, có thể giúp cô ngủ ngon hơn.
Thời gian trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông vang lên ở Khu Vực Trung Ương.
Trong chính sảnh cung điện, đám người Ba Phù đang quét dọn vệ sinh.
Thanh Vụ nhìn về phía Thiên Điện của cô gái ưu nhã, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói:
- Đã chín giờ rồi, hình như vương hậu nương nương còn chưa tỉnh lại.
- Bình thường vương hậu nương nương đều là tỉnh dậy trước bảy giờ.
Tiểu Tử thanh thúy nói.
Vân Hân ngây thơ nói tiếp:
- Lúc bệ hạ ở đây, vương hậu nương nương còn có thể ngủ thẳng đến tám giờ, nhưng mà hiện tại đã là chín giờ rồi.
- Ai đi xem đây?
Thanh Vụ chớp đôi mắt đẹp nhìn về phía những tiểu hầu gái còn lại.
Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, do dự không quyết định được.
Diêu Nhi thanh thúy nói:
- Ngày thường vương hậu nương nương rất bận rộn, có thể là ngày hôm qua quá mệt mỏi, ngủ thêm một lát cũng là bình thường.
- Đúng vậy, để cho vương hậu nương nương ngủ thêm một chút đi.
Đám người Thanh Vụ gật đầu đồng ý.
Hồ Tiên từ trong Thiên Điện đi ra, lắc eo nhỏ đi tới chính sảnh, thấy các tiểu hầu gái tụ tập một chỗ, nhướng mày hỏi:
- Các người ở đây làm gì vậy?
Từ sau khi cô mang thai, thời gian ngủ mỗi ngày đã dài hơn rất nhiều.