Thanh Vụ giải thích:
- Hồ Tiên nương nương, chúng ta đang lo lắng cho vương hậu nương nương.
- Thấm Lan à, cô có chuyện gì vậy?
Hồ Tiên nhíu mày hỏi.
Thanh Vụ lo lắng nói:
- Vương hậu nương nương còn chưa tỉnh, có phải là ngã bệnh hay không?
- Không thể nào, cô ấy là cường giả cấp 8.
Hồ Tiên quyến rũ nói.
Các tiểu hầu gái đưa mắt nhìn nhau, các cô cũng biết vương hậu nương nương sẽ không sinh bệnh, cho nên mới lo lắng vì sao cô ấy còn chưa tỉnh lại.
- Ta đi xem thử.
Hồ Tiên nói xong thì đi về phía Thiên Điện của vương hậu.
Không chờ cô đến gần thì cửa Thiên Điện đã bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan mặc chỉnh tề ra khỏi phòng.
- Các ngươi xem, cô ấy tỉnh rồi.
Hồ Tiên nói xong thì nhìn về phía các tiểu hầu gái.
Nguyệt Thấm Lan vén sợi tóc trước trán ra sau tai, ưu nhã hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, nói:
- Các cô ấy lo lắng ngươi ngã bệnh, nhờ ta đi xem một chút.
Cô quyến rũ nói:
- Xem ra tỷ tỷ là ngủ nướng.
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn nhóm tiểu hầu gái, ưu nhã nói:
- Ta chỉ là ngủ quên thôi, không có chuyện gì.
- Vương hậu nương nương không sao là tốt rồi.
Đám người Ba Phù thở phào một hơi, đều có chút lúng túng cúi đầu.
Hồ Tiên quan sát khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan, quan tâm hỏi:
- Tỷ tỷ thật sự không sao à, nhìn sắc mặt hôm nay của ngươi kém hơn hôm qua đấy.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy thì sờ sờ mặt, kinh ngạc thốt lên:
- Có sao?
- Hình như vậy, hôm nay nhìn vương hậu nương nương như là ngủ không ngon giấc.
Ba Phù và đám người Diêu Nhi gật đầu đồng.
- Đúng là hôm qua ta ngủ không ngon, luôn cảm thấy ghê tởm muốn ói.
Nguyệt Thấm Lan thở dài một tiếng, giơ tay lên vỗ nhẹ ngực.
- Buồn nôn?
Đôi mắt màu đỏ của Hồ Tiên chớp chớp, trong đầu hiện lên một ý niệm.
- Đúng vậy, có thể là cần nghỉ ngơi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
- Có khi nào là vì một loại khả năng khác hay không.
Khóe môi của Hồ Tiên cong lên.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi:
- Khả năng gì?
- Giống như ta, mang thai.
Hồ Tiên quyến rũ nói.
- Mang thai...
Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch mở, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô gái đuôi hồ ly.
Hồ Tiên cười tươi như hoa nói:
- Đúng nha, lúc ta mới mang thai cũng sẽ cảm thấy ghê tởm buồn nôn, ăn món gì chua chua là được rồi.
- Không phải chứ, không thể nào?
Giọng nói của Nguyệt Thấm Lan run nhè nhẹ, trong giọng nói còn mang theo một chút ý mừng và chờ mong.
Nghe được lời này, trên mặt các tiểu hầu gái đều mang vẻ vui mừng, kích động nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Nghe nói người của Xưởng Chế Tạo Linh Khí nghiên cứu ra linh khí mới có thể kiểm tra ra nữ nhân có mang thai hay không, ngươi có muốn đi thử một chút?
…
Bên trong Xưởng Chế Tạo Linh Khí, tầng bảy Khu Vực Trung Ương.
Trong phòng làm việc của Lê Nhã và Lê Tuyết, hai chị em đang nghiên cứu bộ phận của pháo đài Thiên Môn Phồn Tinh.
- Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Tiếng bước chân từ ngoài cửa vang lên, nghe âm thanh cũng biết tới không ít hơn ba người.
Đôi mắt đẹp của Lê Nhã sáng lên, vội vàng hành lễ:
- Vương hậu nương nương, Hồ Tiên nương nương vạn an.
Hai chị em buông bản vẽ xuống, nhìn về phía cửa chính của phòng làm việc, đám người Nguyệt Thấm Lan đang cất bước đi tới.
Ngoại trừ Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên ra thì Ny Cát Sa và Ngải Lỵ Na cũng đi theo.
Nguyệt Thấm Lan hỏi thẳng vào vấn đề chính:
- Nghe nói các ngươi nghiên cứu ra một loại linh khí có thể kiểm tra ra nữ nhân mang thai hay không, chuyện này là thật sao?
- Đúng vậy.
Lê Nhã vội vàng gật đầu.
Linh khí mới là bọn họ vừa chế tạo mấy ngày trước, tìm hơn một ngàn phụ nữ làm kiểm tra, tỷ lệ đúng hiện giờ là trăm phần trăm.
- Lấy ra kiểm tra cho ta một chút.
Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi rồi nói.
Lê Nhã và Lê Tuyết nghe vậy đều sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía cô gái ưu nhã, vương hậu nương nương có thai?
- Có chuyện gì à?
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn hai người.
- Không có, không thành vấn đề, bây giờ thử nghiệm.
Lê Nhã vội vàng nói.
Lê Tuyết đi tới giá hàng bên cạnh, lấy ra một cái rương lớn, sau khi mở nắp lộ ra linh khí bên trong.
Đó là một linh khí hình vuông có kích thước năm mươi centimet, mặt trên được khảm sáu viên tinh thạch ma thú, còn có một văn lộ phức tạp.
Ngải Lỵ Na và Ny Cát Sa đều khẩn trương, sau khi các cô biết Nguyệt Thấm Lan có thể mang thai thì đều bỏ chuyện đang làm chạy theo đến đây.
- Đừng làm mọi người thất vọng đấy.
Ny Cát Sa nhỏ giọng cầu nguyện.
- Im miệng.
Ngải Lỵ trừng mắt nhìn cô gái tóc xanh.
- Ngươi cũng câm miệng đi.
Ny Cát Sa trợn trắng mắt, lại đặt sự chú ý vào Nguyệt Thấm Lan và linh khí.
Lê Nhã giơ tay ra hiệu nói:
- Vương hậu nương nương, hãy đặt tay lên đây đi.
Nguyệt Thấm Lan đưa tay ra đặt lên linh khí hình vuông, đè xuống sáu viên tinh thạch ma thú.
- Ong ong ong ~ ~
Sáu viên tinh thạch ma thú đồng thời sáng lên, một luồng lực lượng vô hình từ lòng bàn tay của nữ nhân tiến vào trong cơ thể, lượn quanh cả người một vòng rồi biến mất.
Ngay sau đó, toàn bộ văn lạc ở trên linh khí sáng lên.
Đôi mắt đẹp của Lê Nhã sáng lên, vui vẻ nói:
- Chúc mừng vương hậu nương nương, quả thật là có thai.
- Chúc mừng vương hậu nương nương.
Lê Tuyết thấy vậy cũng mừng rỡ không thôi.
- Thật tốt quá.
Ny Cát Sa và Ngải Lỵ Na vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên tiếng, hai người ôm nhau nhảy nhót không ngớt.
Hồ Tiên khoác tay Nguyệt Thấm Lan, đôi mắt chớp chớp nói:
- Chúc mừng nha, chị Thấm Lan.
- Ta thật sự mang thai...
Nguyệt Thấm Lan thất thần trong khoảnh khắc, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ ửng.
Nếu để cho Mục Lương biết được tin tức này thì hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi không được mang giày cao gót nữa.
Hồ Tiên quyến rũ nói.
- Ta biết rồi.
Nguyệt Thấm Lan trịnh trọng gật đầu, cô xem trọng sinh mệnh trong bụng hơn bất cứ ai khác, đây là kết tinh của tình yêu.
Hồ Tiên tiếp tục dặn dò:
- Ngươi cũng phải bắt đầu ăn bữa ăn an thai, còn không thể quá mệt mỏi, có một số việc nên giao cho Kim Phượng và Tiểu Lan xử lý.
Kim Phượng đã có thể một mình xử lý rất nhiều chuyện, cộng thêm có Vệ Ấu Lan năng lực xuất chúng ở đây, Nguyệt Thấm Lan có thể không để ý đến Cục Quản Lý mấy ngày cũng không sao.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, nói:
- Không vội, bây giờ ngươi cũng không có nghỉ ngơi, ta còn có thể sẽ giúp đỡ thêm một đoạn thời gian nữa.
- Chính ngươi chú ý một chút là được.
Hồ Tiên vỗ vỗ bả vai của đối phương.
- Ta biết rồi.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, không có người nào có thể để ý đến đứa trẻ trong bụng hơn cô.