- Rất tốt, vậy bắt đầu viết kiểm điểm đi.
Ly Nguyệt bình tĩnh nói.
- Hả?
Nụ cười trên mặt Hổ Tây và Lan Đế chợt cứng đờ.
Ly Nguyệt ngước mắt hỏi:
- Bây giờ cũng không có chuyện gì, các ngươi không viết kiểm điểm thì còn muốn làm cái gì?
- Vâng…
Hổ Tây và Lan Đế bĩu môi lên tiếng, trong lòng hô to hối hận, sớm biết như vậy thì đã rời khỏi Thiên Quốc trước rồi.
Cổ Tư Mỹ chớp đôi mắt đẹp, khóe môi hơi nhếch lên, một bộ dáng xem kịch vui.
Chỉ là cô còn chưa vui vẻ được một phút đồng hồ thì trước mặt đã có thêm một cuốn sách cổ.
- Đây, xem đi.
Mục Lương đưa một quyển sách cổ dày cỡ một ngón tay cho nữ nhân, trên mặt hiện lên vẻ ngươi hiểu rồi đấy.
Cổ Tư Mỹ lập tức khóc không ra nước mắt, nhận mệnh tiếp nhận sách cổ, hiểu rõ sau khi xem xong thì phải tiếp nhận kiểm tra của Mục Lương, đáp sai thì sẽ bị phạt chép.
Mục Lương ngồi trên ghế dựa mềm, lấy ra du ký của Ma Pháp Sư Thiên Hà lật xem.
Ly Nguyệt ở bên cạnh pha trà nóng, làm xong thì cùng nhau đọc sách bên cạnh Mục Lương, bầu không khí có loại hài hoà quỷ dị.
- Hít hà ~ ~ ~
Cái lưỡi đen như mực của Rắn Vong Linh Bốn Cánh phun ra, đầu khoác lên trên đuôi, cơ thể chặn gió lạnh phía ngoài, điều này không tạo ra bất kỳ thương tổn nào đối với nó.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, khóe môi khẽ nhếch nói:
- Thú vị, thì ra hơn mười ngàn năm trước, đại lục mới còn có nhiều chủng tộc như vậy.
Trong du ký của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà có nhắc đến tộc Dao Quang và tộc Tinh Linh Viễn Cổ, đều là chủng tộc không tồn tại ở đại lục mới hiện nay.
Cho dù là hơn mười ngàn năm trước, tộc Dao Quang và tộc Tinh Linh Viễn Cổ đều là cực kỳ thưa thớt.
Trong du ký của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà có giới thiệu đặc điểm của tộc Dao Quang.
Người của tộc Dao Quang rất giống Nhân tộc, chỉ là trên trán có thêm thụ nhãn, thụ nhãn có thể khống chế tinh thần con người, có thể chế tạo huyễn cảnh, thao túng năng lượng hệ quang, là khắc tinh của toàn bộ vật chất tai họa.
Bởi vì đặc thù của tộc Dao Quang, cộng thêm tộc nhân rất thưa thớt, trong năm tháng dài dằng dặc từng bước bị diệt sạch, chí ít thì ở trên một ít sử ký của đại lục mới là viết như thế.
Người của tộc Tinh Linh Viễn Cổ cũng rất thưa thớt, hơn mười ngàn năm trước đây chỉ có khoảng mấy ngàn người, các cô có được cơ thể của nhân loại và có thể biến ảo ra cánh.
Trong du ký của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà có ghi, tộc Tinh Linh Viễn Cổ có thể "mượn" cánh của bất kỳ sinh linh nào.
Còn về việc làm thế nào để "mượn" thì trong sách du ký không có viết, ngược lại là nói tới một năng lực thiên phú khác của tộc Tinh Linh Viễn Cổ, đó chính là thiên phú bắn bách phát bách trúng.
Ly Nguyệt kinh ngạc nói:
- Tộc Dao Quang và tộc Tinh Linh Viễn Cổ? Trước đây ta chưa từng nghe nói về bọn họ.
Mục Lương bình thản nói:
- Có thể là sau lại đã xảy ra chuyện gì đó nên bị diệt tộc.
Hắn không khỏi nghĩ tới khủng long kiếp trước, bá chủ trước kia của Lam Tinh, cuối cùng chẳng phải cũng bị diệt sạch sao..
- Có lẽ là vậy.
Ly Nguyệt gật đầu đồng ý.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ta có chút tò mò, tộc Tinh Linh Viễn Cổ và tộc Tinh Linh hiện tại có mối quan hệ gì với nhau không?
- Có cần sai người đi điều tra một chút không?
Ly Nguyệt chớp đôi mắt đẹp màu trắng bạc hỏi.
Mục Lương lắc đầu, bình thản lên tiếng:
- Không cần, sau khi trở về hỏi Ánh Nam một chút thì sẽ có đáp án thôi.
Ánh Nam đã từng là nữ vương Tinh Linh của Rừng U Chi Sâm, có lẽ cũng có hiểu biết đối với tộc Tinh Linh Viễn Cổ.
- Thế cũng tốt.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu, trong lòng ghi nhớ chuyện mà Mục Lương quan tâm.
Mục Lương tiếp tục lật xem du ký của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà, những chuyện lý thú ghi lại bên trong làm cho hắn có thể hiểu được đại lục mới hơn một vạn năm trước kia.
- Loạt soạt loạt soạt ~~~
Lan Đế và Hổ Tây vùi đầu chép đội quy Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, tập trung nắn nót từng nét bút.
Hai người biết, nếu như chữ viết quá khó coi thì rất có thể sẽ bị bắt chép lại toàn bộ gấp đôi.
Cổ Tư Mỹ thì an tĩnh đọc sách cổ, đắm chìm trong kiến thức mới, loại cảm giác kiến thức vào não có thể dừng lại làm cho cô rất mê muội.
Cô giống như một khối bọt biển, không ngừng hấp thu biển cả kiến thức.
- Ngao ô ~ ~ ~
Trong bóng tối xa xa truyền ra tiếng gầm gừ của sinh vật không rõ, có thể nghe ra được ác ý trong đó.
Mục Lương không nâng mí mắt lên, trên bầu trời đánh xuống một cột lôi trụ màu vàng.
- Ầm ầm ~ ~ ~
Sau khi tiếng sấm điếc tai qua đi, mặt đất chấn động vài cái, tiếng gầm gừ của sinh vật không rõ biến mất, đêm tối lại khôi phục bình tĩnh.
Ly Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục lật sách.
Tiếng sấm như vậy vang lên bốn năm lần trong đêm dài, sau nửa đêm thì hoàn toàn yên tĩnh.
- Rào rào ~~~
Mục Lương đang lật trang sách chợt khựng lại, hắn đã nhận ra cái gì, ngước mắt nhìn về phía ba người Cổ Tư Mỹ, các cô đã nằm úp sấp trên bàn ngủ rồi.
Hắn không tiếng động giơ tay lên, tiếng gió thổi xung quanh nhỏ đi, làm xong những chuyện này thì hắn tiếp tục lật xem sách cổ.
Với thực lực của hắn, một đêm không ngủ sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với tinh thần.
Đêm tối qua đi, những tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua tần mây chiếu xuống Thiên Quốc.
Mục Lương khép sách cổ trong tay lại, ngước mắt nhìn lên bầu trời, bất tri bất giác đã trôi qua một đêm.
Hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Ly Nguyệt đang nằm trên ghế dựa mềm ngủ say, lông mi nhỏ dài lúc này lộ ra một vệt bóng mờ.
- A cáp ~~~
Cổ Tư Mỹ ngáp một cái, ngồi dậy hoạt động cái cổ cứng ngắc, lại vươn vai giãn người.
Hổ Tây và Lan Đế bị động tĩnh của cô đánh thức, lần lượt tỉnh lại.
- Chào buổi sáng, bệ hạ.
Cổ Tư Mỹ chớp chớp mắt vấn an.
- Chào buổi sáng.
Mục Lương đáp.
Ly Nguyệt cũng tỉnh lại, thu hồi thảm lông trên người, biết là Mục Lương đắp cho mình.
- Ta đi chuẩn bị bữa sáng.
Cô dịu dàng nói.
Mục Lương ôn hòa nhắc nhở :
- Chỉ cần chuẩn bị một chút là được rồi, không cần cầu kỳ.
- Tốt.
Ly Nguyệt đáp một tiếng, lấy ra mấy hộp đựng thức ăn từ trong ma cụ không gian, bên trong chứa sủi cảo được Mễ Nặc gói kỹ lưỡng.
Cô thuần thục nấu nước, sau khi nước sôi thì bỏ sủi cảo vào nấu, sau đó lại bỏ rau xanh và đồ gia vị vào, vậy là một bữa sáng đơn giản hoàn thành.
Mọi người ngồi vây quanh bàn ăn thưởng thức bữa sáng, sau khi ăn xong thì thu dọn đồ đạc chuẩn bị thâm nhập vào sâu bên trong Thiên Quốc.
- Lên đường thôi.
Mục Lương nhảy lên đứng trên đầu Rắn Vong Linh Bốn Cánh, đám người Ly Nguyệt thì ngồi ở trên lưng.