- Hít hà ~ ~ ~
Nhận được chỉ thị, Rắn Vong Linh Bốn Cánh vỗ cánh bay lên, chỉ cần không vượt qua độ cao trăm mét thì nó sẽ không bị ảnh hưởng bởi quy tắc cấm không của Thiên Quốc.
Hổ Tây tò mò hỏi:
- Bệ hạ, ngươi nói xem, ở chỗ sâu trong Thiên Quốc sẽ có cái gì?
Lan Đế tiếp lời :
- Đúng nha, trong du ký của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà có viết về chuyện ở Thiên Quốc không?
- Không có.
Mục Lương bình tĩnh trả lời.
Vẻ mặt của Hổ Tây nghiêm túc:
- Vậy thì chúng ta phải cẩn thận mới được, không biết con Ma Linh chạy trốn kia có đang ẩn náu ở trong Thiên Quốc hay không.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Chỉ cần đừng cách ta quá xa thì các ngươi sẽ không sao.
- Vâng.
Đám người Hổ Tây vội vàng gật đầu.
Mục Lương lạnh nhạt mở miệng:
- Tăng tốc một chút.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh đáp lại, tốc độ phi hành tăng lên không ít.
Mục Lương nhìn kỹ trước đó, trong tầm mắt vẫn là một mảnh hoang vu màu nâu xám, không hề có một khỏa lục thực.
Nửa giờ sau, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một thứ khác, đó là từng bộ hài cốt của nhân loại, tính sơ qua có trên trăm bộ.
Ly Nguyệt nhìn thoáng qua rồi phán đoán:
- Những người này đã chết hơn một năm rồi.
- Chắc là người tới Thiên Quốc thám hiểm.
Hổ Tây suy đoán.
- Tiếp tục đi tới.
Mục Lương không làm Rắn Vong Linh Bốn Cánh dừng lại.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh tiếp tục xâm nhập vào sâu bên trong Thiên Quốc, cho đến khi cuối tầm mắt của mọi người xuất hiện một màu sắc khác, đó là màu trắng xoá hoàn toàn.
Lan Đế kinh ngạc mở to hai mắt :
- Đất màu trắng!
Thị lực của cô là gần với Mục Lương nhất trong tất cả mọi người, có thể thấy rõ vùng đất giống như tuyết trắng kia.
- Đất màu trắng, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy!
Hổ Tây kinh ngạc thốt lên.
Mục Lương nhẹ nhàng ra lệnh :
- Dừng lại.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng lại ở trên mặt đất màu trắng.
Mục Lương nhảy xuống mặt đất, giẫm lên thổ nhưỡng màu trắng, vươn tay nhặt một nắm bùn đất lên sờ soạng vài cái.
Ly Nguyệt tò mò hỏi:
- Mục Lương, ở đây có gì đặc biệt không?
Mục Lương nhíu mày, trầm giọng nói:
- Những bùn đất này đều có tính phèn, có thể ăn mòn huyết nhục, người bình thường tiến vào sẽ không thể sống quá một giờ.
Đám người Hổ Tây nghe vậy đều thở phào một hơi:
- May mà chúng ta đều không phải là người bình thường.
- Mặc dù là như vậy, ở lâu nơi này cũng sẽ có hại cho cơ thể của các ngươi.
Mục Lương liếc mắt nhìn mấy người.
- Có bệ hạ ở đây, ta nghĩ là sẽ không có chuyện gì đâu.
Lan Đế chớp chớp đôi mắt đẹp màu nâu.
- Đương nhiên.
Mục Lương khẽ cười một tiếng.
Hắn thu hồi một phần bùn đất màu trắng, vỗ vỗ tay trở về trên đầu Rắn Vong Linh Bốn Cánh, tiếp tục bay về phía chỗ sâu trong Thiên Quốc.
Vùng đất màu trắng rất nhiều rộng lớn, đồng dạng là không thể nhìn thấy điểm cuối.
Một giờ đồng hồ trôi qua, lúc này trong tầm mắt mọi người lại có thêm thứ khác.
Đó là một mảnh rừng cột đá, rất giống với Rừng Vạn Khô ở đại lục cũ, chỉ là thiếu bão cát không ngừng nghỉ ngày đêm.
- Vào xem thử.
Mục Lương bình tĩnh lên tiếng.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh nghe vậy bay thẳng vào rừng cột đá, bởi vì bị cột đá ảnh hưởng nên tốc độ phi hành của nó trở nên chậm lại.
- Thật yên tĩnh.
Yết hầu của Hổ Tây lăn lộn, ngắm nhìn cột đá xung quanh, mặt trên đều trụi lủi.
Lan Đế khẩn trương nói:
- Nơi này không có cây cối, không biết có quái vật nào ở đây hay không?
Mục Lương làm cho tốc độ của Rắn Vong Linh Bốn Cánh giảm bớt, quan sát hoàn cảnh xung quanh, không thấy được có dấu vết hoạt động của sinh linh.
- Hẳn là có.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng.
Cho đến khi xâm nhập vào sâu rừng cột đá, Mục Lương nhìn thấy một sơn động ở trên một cây cột đá lớn.
- Dừng lại.
Hắn nhàn nhạt lên tiếng.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh ngừng lại, cũng phát hiện sơn động cao hơn hai mét kia nằm ở giữa trụ đá, nếu không nhìn kỹ thì rất dễ dàng bị bỏ qua.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi muốn vào xem một chút à?
- Ừm, có lẽ sẽ phát hiện thêm manh mối gì đó.
Mục Lương bình thản mở miệng, nhún người nhảy tới trước mặt cửa hang động.
Cây cột đá này rất lớn, đường kính đạt đến năm mươi mét.
Đám người Hổ Tây vội vàng đuổi theo, Rắn Vong Linh Bốn Cánh cũng thu nhỏ lại cơ thể treo trên vai Mục Lương.
Cửa vào hang động tuy chỉ cao hai mét, nhưng bên trong lại là không gian khác, chỗ rộng nhất đạt được hai mươi mét, độ cao cũng từ sáu đến bảy mét.
- Bốp ~~~
Mục Lương vỗ tay một cái, chẳng mấy chốc ánh sáng đã tràn ngập toàn bộ huyệt động.
Ly Nguyệt nhìn lướt qua, kinh ngạc nói:
- Nơi này có người sinh sống, hơn nữa dấu vết còn rất mới.
Trong huyệt động có bàn đá và ghế đá, trên đó có mấy cái bát đá, bên trong còn chứa mấy miếng thịt màu sắc quỷ dị, tản ra mùi tanh nhàn nhạt.
Ở một góc trong huyệt động còn có một cái giường đá, trên đó có một tấm da thú, hiển nhiên là có người sinh sống ở đây.
Hổ Tây chắt lưỡi nói:
- Địa phương quỷ quái này còn có người ở à?
Lan Đế đi về phía bàn đá, nhìn thịt trong bát đá, cau mày nói:
- Những miếng thịt này đều bị hư rồi.
- Đừng động vào đồ của người khác.
Mục Lương nhắc nhở.
- Ta biết rồi.
Lan Đế đáp một tiếng, rút lại bàn tay muốn đụng bát đá.
- Xem những dấu vết này, người nơi này hẳn là đã ở rất nhiều năm.
Ly Nguyệt đi một vòng trong huyệt động, phát hiện vết tích sinh hoạt nơi đây rất đậm.
Ánh mắt của Mục Lương loé lên, trong lòng tò mò người ở đây là ai, là những nhân loại tiến vào Thiên Quốc kia hay là cư dân bản thổ của Thiên Quốc.
Có thể sinh sống trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, chủ nhân nơi này nhất định có chỗ nào hơn người, hoặc là thực lực mạnh mẽ hoặc là thiên phú dị bẩm.
Lan Đế lẩm bẩm:
- Ở đây thì ăn gì uống gì? Không lẽ những miếng thịt trong bát đều là của đám quái vật kia?
- Có lẽ vậy.
Hổ Tây líu lưỡi gật đầu.
Ly Nguyệt dịu dàng hỏi:
- Bây giờ chúng ta rời đi hay là chờ chủ nhân nơi này trở về?
- Nghỉ ngơi ở đây một chút đi.
Mục Lương ôn hòa đáp.
- Được.
Ly Nguyệt gật đầu.
- Các ngươi là ai?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên ở bên ngoài hang động.
…
Đám người Mục Lương quay đầu nhìn về phía sau, nơi cửa động có một nữ nhân đang đứng.
Trên người cô khoác da thú màu trắng, trên đó còn có rất nhiều vết máu, tay cô nắm một thanh trường mâu được làm từ xương thú, lúc này đang cảnh giác nhìn chăm chú vào đám người Mục Lương.
Đôi mắt đẹp màu trắng bạc của Ly Nguyệt híp lại, bàn tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, bày ra thái độ một lời không hợp là lập tức ra tay.