Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 671 - Chương 3317 - Thiên Quốc Không Phải Nơi Đất Lành

Chương 3317 - Thiên Quốc Không Phải Nơi Đất Lành
Chương 3317 - Thiên Quốc Không Phải Nơi Đất Lành

- Ngươi là chủ nhân ở đây à?

Mục Lương bình tĩnh lên tiếng hỏi.

Ánh mắt của Y Lộ Lộ lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mấy người Mục Lương, không trả lời vấn đề của hắn.

Lúc này, trong lòng cô vô cùng khiếp sợ, đã quên bao nhiêu năm chưa thấy người sống, trong lúc bất chợt nhà mình lại có thêm năm có người sống sờ sờ, điều này sao lại không làm cho cô giật mình được.

- Hình như là một người bị câm điếc.

Hổ Tây nói thầm một tiếng.

Y Lộ Lộ đang quan sát đối phương, đồng thời các cô gái cũng đang quan sát cô.

Tuy thiếu nữ thần bí khoác da thú trên người, nhưng cũng có thể nhìn ra được cô rất gầy yếu, gò má càng có chút lõm xuống, một bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ.

Con mắt của cô là màu xanh biếc, cực kỳ giống như Đế Vương Lục Phỉ Thúy bị ánh sáng mạnh mẽ chiếu qua, có loại cảm giác khiếp người.

Thiếu nữ cũng có mái tóc màu xanh lá, chỉ là thoạt nhìn không sáng bóng, còn có chút nhăn nhíu, bẩn thỉu.

Lan Đế nói với giọng điệu hiền lành:

- Chúng ta không có ác ý, chỉ là bất ngờ phát hiện nơi đây, tiến vào nghỉ ngơi một chút mà thôi.

- Đi ra ngoài.

Y Lộ Lộ lạnh lùng mở miệng.

Cơ thể của cô loạng choạng, tay phải nắm trường mâu xương thú để ở vách động, trong lòng phiền muộn bất an.

Mục Lương nhìn chăm chú vào nữ nhân, phát hiện tay trái bị da thú che lại đang run rẩy, mấy giọt máu rơi trên mặt đất.

- Ngươi bị thương rồi.

Hắn bình tĩnh mở miệng.

Y Lộ Lộ biến sắc, tay trái giấu ở dưới da thú rụt một cái, không ngờ lại bị người khác phát hiện mình bị thương nhanh như vậy.

Trong lòng của cô rất ảo não, mình chỉ mới rời khỏi vài ngày đi ra ngoài săn bắn, con mồi thì không bắt được, về đến nhà còn phát hiện thêm mấy người xa lạ.

- Ta lặp lại lần nữa, các người lập tức rời khỏi nhà của ta.

Cô cắn răng nói.

Vẻ mặt của Mục Lương vẫn bình tĩnh như cũ, nghe ra được thiếu nữ đang cố gắng gượng, nếu vết thương trên người thật sự không xử lý, rất có thể đối phương sẽ chết bởi vì mất máu quá nhiều hoặc là vết thương bị nhiễm trùng.

Không chờ hắn mở miệng, thiếu nữ cảm giác trước mắt tối sầm, trước khi mất đi ý thức, cô giống như thấy có người đang đến gần mình.

- A, cô ấy bị làm sao vậy?

Cổ Tư Mỹ kinh ngạc thốt lên, vô ý thức tiến lên nâng cô gái thần bí lên.

Ly Nguyệt tiến lên nhìn lướt qua, ngón tay thăm dò trước mũi đối phương, nói:

- Chỉ là ngất xỉu thôi.

Cổ Tư Mỹ vén lớp áo da thú trên tay trái, nhìn thấy cánh tay lộ ra xương trắng, đồng tử lập tức rụt lại.

- Bị thương rất nghiêm trọng, máu cũng sắp chảy hết rồi.

Cô giật mình nói.

Ly Nguyệt hơi nhướng mày, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đi tới, hỏi:

- Có cứu cô ấy không?

Thương thế của thiếu nữ rất nghiêm trọng, hiện tại không chữa thương thì chắc chắn sẽ chết.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ừm, cứu đi, coi như là bồi lễ vì tự ý xông vào nhà người khác.

- Tốt.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, ôm Y Lộ Lộ đặt ở trên giường đá, lại lấy ra bí dược chữa thương và bí dược cầm máu dùng trên người cô gái.

Cô cũng không quay đầu lại nói một câu:

- Mục Lương, ngươi xoay người sang chỗ khác, ta muốn kiểm tra trên người cô ấy có còn vết thương nào khác hay không.

- Tốt.

Mục Lương hơi nhướng mày, phối hợp xoay người sang chỗ khác, cầm lấy trường mâu xương thú trên đất quan sát.

Ly Nguyệt cẩn thận thao tác, trước tiên rót bí dược chữa thương vào trong miệng Y Lộ Lộ, sau lại rót bí dược cầm máu vào trên vết thương, chẳng mấy chốc vết thương đã cầm máu, từng khối thịt lồi nhỏ bắt đầu sinh trưởng.

Cô làm xong những việc này mới cởi áo choàng da thú trên người cô gái ra, tiếp theo nhẹ nhàng cởi lớp áo trong, lộ ra cơ thể tràn đầy vết thương.

- Tê ~~~

Đám người Hổ Tây và Lan Đế thấy vậy không khỏi hít hà một hơi, vết thương trên người Y Lộ Lộ thật sự quá nhiều, vết thương cũ và mới đều có, da dẻ không có mấy chỗ hoàn hảo.

- Đây là bị bao nhiêu vết thương vậy.

Cổ Tư Mỹ không ngừng chắt lưỡi.

Vẻ mặt của Ly Nguyệt không thay đổi, lấy ra bí dược chữa thương mới tiếp tục trị liệu cho thiếu nữ.

Cô lạnh nhạt nói:

- Hỗ trợ xoay người.

- Tốt.

Hổ Tây và Lan Đế đi lên trước, nhẹ nhàng lật người thiếu nữ đang hôn mê, lộ ra phần lưng tràn đầy vết thương.

Ly Nguyệt nhíu mày, tiếp tục trị liệu cho thiếu nữ, khi nhìn thấy hoa văn trên phần vai của đối phương thì đôi mắt đẹp màu trắng bạc hiện lên vẻ nghi ngờ.

Trên xương bả vai của thiếu nữ có hai vết hoa văn màu đen, nhìn giống như là ấn ký trời sinh đã có, cũng không phải là dấu vết lưu lại sau khi bị thương.

Ly Nguyệt đưa tay sờ một cái, ấn ký màu đen có thứ gì đó nhô ra, giống như là khớp xương.

Cô không suy nghĩ nhiều, tiếp tục trị liệu cho thiếu nữ, dùng ba bình bí dược chữa thương mới dừng lại.

- Được rồi.

Ly Nguyệt mặc áo da thú cho thiếu nữ, thu hồi bí dược còn lại.

Mục Lương nghe vậy quay đầu lại, nhìn thiếu nữ đang ngủ mê man, bình tĩnh nói:

- Cô ta thoạt nhìn còn nhỏ tuổi như vậy, có thể sống sót ở đây hẳn là có chỗ gì hơn người.

Đám người Ly Nguyệt gật đầu, đều đang tò mò thân phận của thiếu nữ.

Thiên Quốc cũng không phải là nơi đất lành, vì sao đối phương lại ở đây?

Hổ Tây nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang ngủ mê man, hô hấp của cô ta đã trở nên vững vàng, khuôn mặt tái nhợt bị mái tóc màu xanh lục phụ trợ càng không có chút hồng hào.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Đút cho cô một bình dịch dinh dưỡng đi.

Dịch dinh dưỡng là bí dược mới do Vưu Phi Nhi nghiên cứu chế ra, hiện nay là đồ dùng quân nhu, có thể cấp tốc bổ sung dinh dưỡng cho thương binh, phối hợp với bí dược chữa thương có thể tạo được hiệu quả làm ít công to.

Sau này dịch dinh dưỡng cũng sẽ cung cấp cho Bệnh Viện Đa Khoa, dùng để điều trị cho những người bệnh không thể ăn cơm.

- Được.

Ly Nguyệt đáp một tiếng, lấy ra dịch dinh dưỡng rót vào trong miệng thiếu nữ.

Sau khi Y Lộ Lộ uống xong dịch dinh dưỡng thì sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn rất yếu ớt.

Cổ Tư Mỹ chớp chớp mắt, hỏi:

- Làm sao bây giờ, chúng ta chờ cô ấy tỉnh lại à?

- Ừm, chắc là sẽ nhanh thôi.

Mục Lương bình thản nói.

- Vậy trước tiên làm ít đồ ăn đi.

Hổ Tây ngây thơ nói.

- Ta tới làm.

Ly Nguyệt gật đầu, lấy ra nồi lẩu tự sôi và nguyên liệu nấu ăn.

- Ục ục ục ~~~

Rất nhanh, mùi thơm mê người tràn ngập toàn bộ sơn động, làm cho yết hầu của Hổ Tây và Lan Đế lăn lộn điên cuồng.

Lan Đế hỏi với ánh mắt mong đợi:

- Có thể ăn được chưa?

- Không được, vẫn chưa chín.

Ly Nguyệt liếc mắt nhìn nữ nhân.

Cô bỏ hương liệu vào trong nồi, quấy thịt chưng bên trong, mùi thơm tản ra càng nồng nặc hơn.

Bình Luận (0)
Comment