Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 672 - Chương 3318 - Phát Hiện Người Của Tộc Tinh Linh Viễn Cổ

Chương 3318 - Phát Hiện Người Của Tộc Tinh Linh Viễn Cổ
Chương 3318 - Phát Hiện Người Của Tộc Tinh Linh Viễn Cổ

- Cô lỗ ~~~

Bụng của Hổ Tây kêu lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Cổ Tư Mỹ kinh ngạc nói:

- Từ bữa sáng đến bây giờ mới qua bao lâu, các ngươi đói cũng quá nhanh rồi.

- Thì sao chứ, không được à?

Hổ Tây liếc xéo nhìn nữ nhân.

- Đương nhiên là được.

Cổ Tư Mỹ nhún vai, lộ ra dáng vẻ ngươi tùy ý.

Ly Nguyệt quay đầu dịu dàng nói:

- Mục Lương lấy bàn ăn và ghế ra được rồi.

- Tốt.

Mục Lương vung tay lên, một bộ bàn dài và một bộ ghế bằng lưu ly dùng để ăn cơm xuất hiện trong huyệt động.

- Có thể ăn rồi.

Ly Nguyệt bưng thịt chưng nóng hổi lên trên bàn, còn có cơm Linh Mễ vừa mới nấu.

Lúc này ngón tay của thiếu nữ trên giường đá khẽ giật, chóp mũi xinh xắn cũng nhúc nhích, sau đó mí mắt run rẩy mấy cái, chậm rãi mở ra.

Y Lộ Lộ lặng yên không tiếng động mở hai mắt ra, nhìn chăm chú vào trần nhà quen thuộc, chỉ là mùi vị bay tới làm cho cô có cảm giác xa lạ.

Mũi của cô giật giật, cơ thể bắt đầu kháng nghị, chịu đói lâu ngày khiến dạ dày của cô rất khó chịu.

Thiếu nữ cau mày lại, có thể cảm nhận được vết thương trên cơ thể đã được trị liệu, nhất là cánh tay trái, cơn đau đớn thấu xương đã biến mất.

Trên mặt cô lộ ra vẻ nghi ngờ, tại sao mấy người có lai lịch bí ẩn kia lại cứu mình chứ?

Y Lộ Lộ cẩn thận quay đầu lại, thấy được đám người Ly Nguyệt đang thưởng thức bữa trưa.

- Tỉnh.

Giọng nói của Mục Lương vang lên, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào hai mắt của thiếu nữ.

Cơ thể của Y Lộ Lộ run lên, trên mặt lộ ra vẻ quẫn bách khi nhìn lén bị bắt tại trận.

- Tỉnh là tốt rồi, chúng ta cùng nhau ăn một chút gì đó đi.

Hổ Tây phồng má nhai nuốt, nói chuyện mơ hồ không rõ.

Yết hầu của Y Lộ Lộ nhấp nhô, cô không cảm nhận được ác ý từ trên người đám người Mục Lương, điều này làm cho cô không quá thích ứng.

Lan Đế cau mày, hồ nghi nói:

- Sao không nói lời nào? Không lẽ là tổn thương đến đầu óc rồi?

- Thương tổn đến đầu óc thì phiền phức rồi, biến thành đồ ngốc thì không chữa khỏi được.

Hổ Tây nghiêm túc nói.

-.....

Y Lộ Lộ co giật khóe miệng.

Cô hít một hơi thật sâu, giọng điệu nghiêm túc hỏi:

- Vì sao lại cứu ta?

- Bệ hạ chúng ta nói, coi như là nhận lỗi vì tự ý xông vào nhà người khác.

Ly Nguyệt thuận miệng giải thích một câu.

Y Lộ Lộ đầy đầu dấu hỏi, ánh mắt rơi vào trên người Mục Lương, hiểu rõ nam nhân mới là đầu lĩnh trong những người này.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Đói không?

Hắn muốn dùng đồ ăn ngon để mê hoặc thiếu nữ, trước tiên tạo mối quan hệ tốt rồi mới nói lời khách sáo, như vậy cũng có thể thông qua cô để giải khai Thiên Quốc.

Y Lộ Lộ nuốt nước miếng, nói với giọng khàn khàn:

- Ta không đói bụng.

- Cô lỗ ~~~

Ngay sau đó, bụng của thiếu nữ rõ ràng vang lên âm thanh kháng nghị đói bụng.

-.....

Sắc mặt của Y Lộ Lộ cứng đờ.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Cùng nhau ăn đi, cơ thể của ngươi cần phải ăn uống.

- Đúng rồi, mau tới ăn chung đi.

Cổ Tư Mỹ tự quen thuộc lên tiếng kêu gọi.

Trong lòng Y Lộ Lộ có thiên nhân giao chiến, trong lòng không muốn ăn, nhưng cơ thể lại rất thành thật, nhất là miệng, nước miếng không ngừng chảy ra.

Trong lòng cô tự an ủi mình, những người trước mắt này hẳn không phải là người xấu, bằng không mình đã sớm chết rồi, chớ đừng nhắc tới còn chữa thương cho mình, lại mời mình thưởng thức mỹ thực.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng, tứ chi cứng ngắc đứng dậy đi tới trước mặt đám người Hổ Tây.

- Ngồi đi.

Lan Đế kéo một cái ghế bên cạnh ra, đặt một bộ chén đũa sạch sẽ ở trước mặt thiếu nữ.

Y Lộ Lộ ngồi xuống, nhỏ giọng mở miệng:

- Cảm ơn...

- Ăn đi.

Hổ Tây hỗ trợ bới một chén cơm, lại múc một muỗng thịt kho rồi rưới nước thịt lên cơm Linh Mễ.

Mỗi một hạt Linh Mễ đều bị nước thịt bọc lại, làm cho người ta gia tăng cảm giác thèm ăn.

Y Lộ Lộ ăn một miếng thịt kho, lông mi không khỏi run một cái.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương nghi ngờ hỏi.

- Cái này... rất ngon.

Đôi mắt màu xanh biếc của Y Lộ Lộ sáng lên.

Mục Lương cười một tiếng, nói:

- Ngon thì ăn nhiều một chút.

- Cảm ơn, ngươi thật sự là người tốt.

Y Lộ Lộ gật đầu thật mạnh, bắt đầu múc linh mể và thịt kho cho vào trong miệng.

Đây là lần đầu tiên cô ăn được thức ăn mỹ vị như vậy, không khỏi rưng rưng nước mắt, từng giọt từ gò má rơi xuống trong chén.

Mục Lương co giật miệng, bị người khác đưa thẻ người tốt nữa rồi, hắn chỉ muốn dùng thức ăn mê hoặc thiếu nữ, từ đó tìm ra thông tin hữu dụng mà thôi.

Hổ Tây líu lưỡi nói:

- Ăn từ từ, vẫn còn rất nhiều.

- Giống như quỷ chết đói.

Lan Đế nhỏ giọng thì thầm một câu, tay lại múc một muỗng thịt kho đặt vào trong chén của thiếu nữ.

- Cảm ơn, ngươi cũng là người tốt.

Y Lộ Lộ cảm kích lên tiếng.

Cô tiếp tục nhét đồ ăn vào trong miệng, cơ thể nhu cầu cấp bách ăn cơm.

Đám người Ly Nguyệt đều đặt đũa xuống, thức ăn còn lại đều vào trong bụng Y Lộ Lộ.

- Ăn no chưa?

Mục Lương hỏi.

- Ăn no rồi.

Gò má của Y Lộ Lộ ửng đỏ nói.

Mục Lương khẽ gật đầu, hỏi:

- Ừm, vết thương trên người thì sao, cảm giác thế nào?

Y Lộ Lộ nâng tay trái lên, có thể nhìn thấy thịt mới mọc ra, hơi ngứa chút, nhưng mà không đau.

Cô nói với thái độ trịnh trọng:

- Cảm giác rất tốt, cảm ơn các ngươi.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Thế là tốt rồi, vậy bây giờ ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?

- Có thể.

Trong lòng Y Lộ Lộ khẽ động.

Mục Lương dịu dàng hỏi:

- Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?

- Ở bao lâu à, để ta tính một chút...

Y Lộ Lộ chớp đôi mắt đẹp, bắt đầu bấm ngón tay tính toán.

Đám người Hổ Tây liếc nhìn nhau, đây là quên mình đã ở bao nhiêu năm rồi?

Y Lộ Lộ lắc đầu, ngây thơ nói:

- Ta cũng không nhớ rõ lắm, nhưng chắc là đã ba trăm năm rồi.

- Ba trăm năm?

Hổ Tây trừng lớn đôi mắt đẹp.

- Đúng vậy.

Y Lộ Lộ gật đầu nói.

- Ngươi đã sống ba trăm năm rồi à?

Cổ Tư Mỹ kinh ngạc thốt lên.

Y Lộ Lộ thanh thúy nói:

- Ta là tộc Tinh Linh, sống ba trăm năm không tính là gì cả.

- Chẳng lẽ là tộc Tinh Linh Viễn Cổ?

Đôi mắt của Mục Lương sáng lên, không ngờ vẫn còn có người của tộc Tinh Linh tồn tại ở thế gian.

- Tộc Tinh Linh Viễn Cổ?

Y Lộ Lộ nghi ngờ nghiêng đầu một chút.

- Không phải, không có gì.

Mục Lương lắc đầu.

Hổ Tây lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, quan sát dáng vẻ của thiếu nữ một lần nữa, lắc đầu nói:

- Nhìn ngươi chẳng có gì khác với người bình thường, làm sao chứng minh ngươi là người của tộc Tinh Linh chứ?

Y Lộ Lộ tức giận nói:

- Vì sao ta phải chứng minh cho ngươi xem?

- Cô ấy nói không sai.

Mục Lương bình tĩnh lên tiếng.

- Được rồi, ta tin ngươi.

Hổ Tây lập tức sửa lời.

- …

Y Lộ Lộ hết chỗ nói, như vậy là tin rồi à?

Bình Luận (0)
Comment