Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 673 - Chương 3319 - Thủ Thành Của Thiên Quốc

Chương 3319 - Thủ Thành Của Thiên Quốc
Chương 3319 - Thủ Thành Của Thiên Quốc

Mục Lương suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Vì sao ngươi lại ở đây, rời khỏi Thiên Quốc không phải tốt hơn sao?

Đôi mắt của Y Lộ Lộ lộ ra vẻ hoang mang, hỏi ngược lại:

- Từ lúc ta có ý thức thì đã ở đây rồi, về phần tại sao không rời khỏi Thiên Quốc là bởi vì ta không thể rời khỏi nơi này.

- Không thể rời khỏi nơi này à?

Đám người Ly Nguyệt đều lộ ra vẻ mặt hoang mang.

- Đúng vậy.

Y Lộ Lộ gật đầu.

Cô mất mác nói:

- Bên ngoài có rất nhiều quái vật bị Ma Linh sống nhờ, ta lại quá yếu, đi ra ngoài nhất định sẽ chết.

Hổ Tây tò mò hỏi:

- Những người khác đâu rồi, ở đây chỉ có một mình ngươi sinh sống thôi à?

- Tộc nhân cùng thức tỉnh với ta đều đã chết.

Trong mắt của Y Lộ Lộ hiện lên vẻ thống khổ.

- Thức tỉnh?

Lan Đế bắt được từ ngữ mấu chốt.

Y Lộ Lộ gật đầu đáp:

- Đúng vậy, tộc trưởng dự ngôn rằng tương lai có thảm họa sẽ khiến cho tộc Tinh Linh bị diệt tộc, vì vậy đã để cho chúng ta ngủ say ở Thiên Quốc.

- Thảm họa gì?

Mục Lương tò mò hỏi.

Y Lộ Lộ thở dài trả lời:

- Ta cũng không biết, thời gian quá xa xưa, ký ức có chút hỗn loạn.

- Ngươi biết ở chỗ sâu trong Thiên Quốc có cái gì không?

Mục Lương lại hỏi.

Y Lộ Lộ nghe vậy thì đôi mắt đẹp lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, run rẩy nói:

- Nơi đó có Ma Linh Vương đang ngủ say, còn có vô số quái vật đếm không hết.

Mục Lương cau mày lại, Ma Linh Vương, nghe không phải là thứ gì tốt.

- Vậy ngươi biết Ma Pháp Thần không?

Cổ Tư Mỹ không khỏi hỏi thăm.

- Ma Pháp Thần, không biết...

Sau khi suy tư một lát, Y Lộ Lộ lắc đầu.

- Vậy à….

Tâm tình của Cổ Tư Mỹ hạ xuống, cô tới Thiên Quốc chính là vì tìm kiếm Ma Pháp Thần.

Mục Lương nhìn về phía Y Lộ Lộ, hỏi:

- Ngươi đã đi vào chỗ sâu trong Thiên Quốc chưa?

- Ta...

Y Lộ Lộ há miệng, giống như nhớ lại chuyện gì đó kinh khủng, sắc mặt hồng hào thoáng cái đã trắng bệch.

- Có vấn đề gì à?

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên.

Vẻ mặt của Y Lộ Lộ trắng bệch nói:

- Ta đã đi vào chỗ sâu trong Thiên Quốc, nhưng mà không có đi vào trong, chỉ là ở bên ngoài thôi mà suýt nữa đã làm ta mất mạng rồi.

- Ngươi gặp nguy hiểm gì à?

Hổ Tây cau mày hỏi.

- Ừm, nơi đó có rất nhiều quái vật với thực lực mạnh mẽ.

Cơ thể Y Lộ Lộ run rẩy.

- Quái vật mà ngươi nói tới là cái gì?

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên.

Y Lộ Lộ giải thích với giọng khàn khàn:

- Những quái vật kia đều là dị thú bị Ma Linh sống nhờ, bọn chúng thị sát tàn bạo, đồng thời cũng là thủ thành của Thiên Quốc.

- Thủ thành của Thiên Quốc?

Mục Lương hơi nhướng mày, xem ra ở chỗ sâu trong Thiên Quốc có rất nhiều bí mật.

Y Lộ Lộ gật đầu nói:

- Đúng vậy, bất cứ ai muốn tới gần Thiên Quốc thì đều sẽ bị những quái vật kia giết chết, đồng thời những dị thú kia cũng không cách nào rời khỏi Thiên Quốc.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, lại hỏi:

- Ngươi biết lai lịch của Ma Linh không?

Y Lộ Lộ chậm rãi lắc đầu, thấp giọng đáp:

- Ta không biết, chỉ biết là Ma Linh đã tồn tại rất lâu rồi.

- Vậy được rồi.

Mục Lương đáng tiếc nói.

Y Lộ Lộ suy nghĩ về những vấn đề Mục Lương vừa hỏi, đôi mắt đẹp chậm rãi trợn to, thốt lên:

- Người tốt, chẳng lẽ ngươi muốn đi vào chỗ sâu trong Thiên Quốc à?

- Đoán đúng rồi.

Mục Lương co giật khóe miệng, tỏ vẻ cạn lời đối với xưng hô người tốt này.

- Đừng đi, nơi đó quá nguy hiểm!

Giọng điệu của Y Lộ Lộ mang theo sự cấp thiết.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, tự tin nói:

- Yên tâm, ta rất mạnh.

Y Lộ Lộ lo lắng, lớn tiếng khuyên nhủ:

- Những dị thú bị ký sinh kia rất mạnh, có không ít dị thú Thánh giai!

- Thánh giai à, ta đã giết không ít.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên.

- Hả, ngươi nói gì cơ?

Nghe được lời này, Y Lộ Lộ không khỏi ngẩn ngơ.

- Bệ hạ của chúng ta là cường giả Đế giai.

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Ly Nguyệt vang lên.

- Đế giai?

Giọng nói của Y Lộ Lộ có chút run rẩy.

Cô vô ý thức muốn hoài nghi tính chân thật của nó, nhưng nghĩ đến trước mắt đều là người tốt, không cần thiết phải lừa gạt mình.

Hổ Tây nắm tay thành quyền giơ lên trước mặt, kiêu ngạo nói:

- Đúng rồi, bệ hạ của chúng ta chính là cường giả mạnh nhất đại lục này, Hư Quỷ Hoàng nửa bước Đế cấp cũng là bị miểu sát.

- Không có miểu sát, vẫn là mất chút sức lực.

Mục Lương dở khóc dở cười sửa đúng.

Lúc đó hắn vẫn tốn chút thời gian lấy Hư Quỷ Hoàng làm luyện tập, dùng để làm quen với năng lực mới.

Y Lộ Lộ trừng lớn đôi mắt đẹp:

- Thật là lợi hại...

Cô chậm rãi ngồi xuống, tiêu hoá tin tức kinh người này.

Cô vừa tò mò hỏi:

- Người tốt, các ngươi đi vào chỗ sâu trong Thiên Quốc làm cái gì?

- Nơi đó có thứ ta cần.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

Không cần thiết phải nói cho thiếu nữ biết chuyện liên quan đến Ma Pháp Thần.

Trong mắt Y Lộ Lộ hiện lên vẻ giãy giụa, cô cúi đầu thấp xuống, trong lòng thiên nhân giao chiến.

Hổ Tây thuận miệng nói:

- Nhưng mà chúng ta không biết làm thế nào để đi vào chỗ sâu trong Thiên Quốc, chẳng lẽ ở phía sau rừng cột đá này à?

- Không phải, nơi đây vẫn chỉ là ngoại vi của Thiên Quốc thôi.

Y Lộ Lộ lắc đầu nói.

- Nơi đây vẫn chỉ là bên ngoài à?

Đôi mắt của Hổ Tây và Lan Đế đều trợn to.

Y Lộ Lộ thấp giọng nói:

- Đúng vậy, bởi vì sự tồn tại của Ma Linh nên đã khiến cho hoàn cảnh của nơi này bị ảnh hưởng, cho nên ở trong Thiên Quốc rất dễ bị lạc phương hướng, có khả năng cả đời cũng không đi ra được.

- Đây không phải là một tin tức tốt.

Ly Nguyệt cau mày, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

- Ta có thể thay đổi không gian, vấn đề này ảnh hưởng không lớn.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Cũng đúng.

Ly Nguyệt lại nhớ tới quy tắc cấm không của Thiên Quốc.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tinh linh, hỏi:

- Ngươi thật sự đã ăn no chưa?

Hắn đã hỏi ra tin tức cần thiết, không ngại để cho thiếu nữ ăn nhiều một chút đồ ăn ngon, coi như là một phần tạ lễ khác.

Y Lộ Lộ nhỏ giọng đáp:

- Ta thật sự ăn no rồi.

- Hít hà ~ ~ ~

Rắn Vong Linh Bốn Cánh trên vai Mục Lương ngẩng đầu, cà cà trên má hắn.

- Ngoan nào.

Khóe môi của hắn cong lên, duỗi tay khẽ vuốt ve đầu của Rắn Vong Linh Bốn Cánh, đút cho nó một ngàn điểm tiến hoá.

- Hít hà ~ ~ ~

Rắn Vong Linh Bốn Cánh hài lòng, tiếp tục nằm úp sấp an tĩnh lại.

Mục Lương đứng lên nói:

- Ăn no là tốt rồi, chúng ta cũng nên rời đi.

- Thu dọn đồ đạc.

Hắn nhìn về phía đám người Hổ Tây.

- Vâng.

Lan Đế đáp một tiếng, nhanh chóng bắt đầu thu dọn chén đũa.

Bình Luận (0)
Comment