Mục Lương nhìn về phía cô gái tinh linh, nói:
- Bộ bàn ghế này tặng cho ngươi, sau này sẽ có thể dùng đến.
Lưu ly chế thành cái bàn, đối với hắn mà nói là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, lợi dụng năng lực của mình bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể chế tác được.
Trong mắt của Y Lộ Lộ hiện lên vẻ cảm kích, cô cắn môi dưới không nói chuyện, trong lòng càng xoắn xuýt hơn.
- Có duyên gặp lại.
Mục Lương phất phất tay, xoay người chuẩn bị rời khỏi sơn động.
Đám người Ly Nguyệt và Cổ Tư Mỹ đuổi theo, ánh sáng chiếu vào trên người bọn họ, lưu lại mấy bóng người kéo dài.
Lúc này Y Lộ Lộ hạ quyết tâm, hô to:
- Người tốt, chờ đã!
- Còn có chuyện gì à?
Mục Lương quay đầu nhìn về phía thiếu nữ, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Vẻ mặt Y Lộ Lộ nghiêm túc nói:
- Để ta dẫn mọi người đi vào chỗ sâu trong Thiên Quốc, ta biết nên đi như thế nào, có thể tiết kiệm thời gian cho mọi người.
- Ngươi không sợ gặp phải nguy hiểm à?
Mục Lương nhíu mày hỏi.
Y Lộ Lộ nghiêm mặt đáp:
- Ta sợ, nhưng ta càng muốn giúp các ngươi hơn.
Nếu như không phải đám người Mục Lương thì cô không có cơ hội được ăn đồ ăn ngon như vậy, càng có khả năng đã chết bởi vì vết thương quá nặng rồi, nghiêm túc mà nói, Mục Lương là ân nhân cứu mạng của cô.
Mục Lương cười một tiếng, tự tin nói:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi có thể rời khỏi nơi đó mà không bị thương chút nào.
- Ừ ừ, ta tin tưởng người tốt.
Ánh mắt của Y Lộ Lộ trở nên kiên định.
- … Đừng gọi ta là người tốt, gọi ta là Mục Lương.
Mục Lương bất đắc dĩ nói.
- Được, Mục Lương người tốt.
Y Lộ Lộ ngoan ngoãn gọi một tiếng.
-...
Khóe mắt của Mục Lương co giật, từ bỏ sửa đúng cách xưng hô của cô gái tinh linh.
Ly Nguyệt cười khẽ vài tiếng, nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của người đàn ông, đáy mắt càng nhiều ý cười hơn.
- Đi thôi.
Mục Lương vung tay lên, mang theo chúng nữ rời khỏi sơn động.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh rời khỏi vai của hắn, vỗ cánh bay ra khỏi sơn động trước một bước, nó xoay tròn một vòng trên không trung, sau đó biến trở về kích thước ban đầu.
Đôi mắt đẹp của Y Lộ Lộ trừng lớn, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Mục Lương thi triển năng lực, mang theo chúng nữ đáp xuống trên lưng Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Đi hướng nào?
Hắn quay đầu nhìn về phía cô gái tinh linh.
Y Lộ Lộ phục hồi tinh thần lại, phân biệt phương hướng một chút rồi giơ tay lên ra hiệu:
- Bên đó, trước tiên phải rời khỏi khu vực này đã.
- Tốt.
Mục Lương gật đầu, mệnh lệnh cho Rắn Vong Linh Bốn Cánh thay đổi phương hướng đi tới.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh vỗ cánh bay lên không trung, chở theo đám người xuyên qua từng cây cột đá lớn.
Y Lộ Lộ nhìn chằm chằm Rắn Vong Linh Bốn Cánh, sau đó nhỏ giọng hỏi:
- Mục Lương người tốt, ta có thể mượn cánh của nó không?
……….
- Mượn à?
Mục Lương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn nhớ lại du ký của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà viết, bên trong có một đoạn giới thiệu liên quan đến tộc Tinh Linh Viễn Cổ, bọn họ có thể “mượn” cánh của những sinh linh khác, đây là năng lực thiên phú của chủng tộc Tinh Linh Viễn Cổ.
Y Lộ hiện ra vẻ mặt mất mát nói:
- Đúng vậy, đã lâu rồi ta không phi hành, quanh đây không có cánh để mượn.
Trong Thiên Quốc, dị thú biết bay đều quá mạnh, cô gặp phải chỉ có một con đường chết, càng chưa nói đến việc tiếp xúc gần gũi.
Mỗi lần, cô ra ngoài săn bắn đều sẽ lựa chọn dị thú cỡ nhỏ không biết bay, nhưng cho dù là như vậy thì cũng mấy lần cửu tử nhất sinh, vết thương trên người đều là bởi vì điều này mà có.
Cô không còn cách nào khác, nếu như không đi ra ngoài săn bắn thì sẽ bị chết đói.
Cô gái tinh linh quá yếu, thực lực chỉ có cấp 4, còn không có trường cung làm vũ khí, mất đi cánh thì nàng càng yếu hơn.
Mục Lương cảm thấy hứng thú hỏi:
- Ngươi nói mượn cánh sẽ làm Tiểu Tứ bị thương sao?
Tiểu Tứ là tên mà hắn vừa đặt cho Rắn Vong Linh Bốn Cánh, tuân theo truyền thống dễ nhớ dễ gọi.
Y Lộ Lộ vội vàng lắc đầu giải thích:
- Không có đâu, chỉ cần để cho ta sờ một chút là được rồi.
- Vậy ngươi mượn đi.
Mục Lương hơi nâng cằm lên, tỏ vẻ đồng ý.
Y Lộ Lộ cảm kích nói:
- Cảm ơn, ngươi thật là người tốt!
-......
Mục Lương giật giật khóe miệng, hiện tại đổi ý còn kịp không?
Mặt của hắn nghiêm túc nói:
- Nhưng điều kiện giao dịch là sau này ngươi phải gọi tên ta, đừng gọi ta là người tốt nữa.
- Cái này...
Y Lộ Lộ trầm tư một lát, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, hơi gật đầu đồng ý:
- Được rồi, người tố... Mục Lương đại nhân.
- Đi thôi.
Mục Lương hài lòng nói.
- Ừ ừ.
Trên mặt Y Lộ lộ ra vẻ vui mừng.
Cô thận trọng đi tới chỗ Rắn Vong Linh Bốn Cánh, cúi người đặt bàn tay lên gốc cánh của nó.
Cô gái tinh linh nhắm mắt lại bắt đầu thi triển thiên phú chủng tộc, một luồng lực lượng vô hình từ lòng bàn tay tuôn ra, nhanh chóng bao vây lấy cánh của Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
Rắn Vong Linh Bốn Cánh giống như không hề phát hiện vẫn mà tiếp tục đi tới trước, không bị ảnh hưởng chút nào.
- Ông ~~~
Sau lưng cô gái tinh linh sáng lên, hai ấn ký màu đen trên xương bả vai giống như đang sống, có vật gì đó muốn từ dưới da chui ra.
- Ách...
Y Lộ Lộ nhịn đau cắn răng, ngay sau đó hai đôi cánh chim từ sau lưng mọc ra.
Da thú trên người nàng cũng bị xé rách, toàn bộ phần lưng hiện ra ở trước mặt đám người Mục Lương, bao gồm hai đôi cánh chim mới mọc ra kia, ngoại trừ kích thước thì giống hệt như cánh của Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
Hổ Tây và Lan Đế há miệng thật lớn, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
- Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng có cánh rồi.
Y Lộ Lộ mừng đến khóc, nước mắt từ gò má chảy xuống.
Cô thử khống chế cánh sau lưng, mang theo nàng bay lên trời, giống như là cánh tay của mình, tùy ý khống chế.
Mục Lương nhìn chăm chú vào cô gái tinh linh đang tập làm quen với mấy đôi cánh mới trên đỉnh đầu, không khỏi dời ánh mắt sang chỗ khác, thì ra “mượn” trong miệng cô ấy là như thế.
- Ha ha ha ~ ~ ~
Y Lộ Lộ dùng sức vỗ cánh, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn lên trên đỉnh đầu mọi người.
Cổ Tư Mỹ không khỏi nhắc nhở:
- Y Lộ Lộ, ngươi không cảm thấy như vậy có chút quá mát mẻ sao?
- Cái gì cơ?
Y Lộ Lộ sửng sốt một chút, vỗ cánh rơi xuống trên lưng Rắn Vong Linh Bốn Cánh, hai đôi cánh chim hợp lại ở sau người.
Ly Nguyệt lạnh lẽo nhắc nhở:
- Trang phục của ngươi rơi rồi.
Y Lộ Lộ nghe vậy cúi đầu nhìn một cái, lại ngước mắt nhìn về phía Mục Lương đang quay lưng lại, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
- A ~~~
Cô hét lên một tiếng, hai tay ôm ở trước người, khẩn trương nhìn chăm chú vào bóng lưng của Mục Lương.
- Mặc quần áo của ta trước đi.
Lan Đế lấy quần áo của mình từ trong ma cụ không gian chứa đựng ra đưa cho cô gái tinh linh.
Cô thường xuyên muốn biến thành hình thái Phi Điểu, vì vậy trong ma cụ không gian có để sẵn mười mấy bộ quần áo.
- Cảm ơn ngươi.
Y Lộ Lộ đỏ mặt nhận lấy quần áo rồi vội vã khoác lên người.