Ly Nguyệt đi lên trước, xé mở một vết rách sau lưng áo của thiếu nữ, như vậy cánh sẽ không bị quần áo ngăn cản, sẽ không ảnh hưởng đến việc phi hành.
Y Lộ Lộ lại cảm kích lên tiếng:
- Các ngươi đều là người tốt.
- Ta tên là Ly Nguyệt, có thể gọi tên của ta.
Ly Nguyệt sửa lại.
Lan Đế giơ tay ra hiệu cho những người khác, giới thiệu:
- Ta là Lan Đế, hai cô ấy là Hổ Tây và Cổ Tư Mỹ.
- Ừ ừ, ta nhớ kỹ rồi.
Y Lộ Lộ nghiêm mặt gật đầu đáp.
Mục Lương quay đầu lại, thấy cô gái tinh linh đã mặc quần áo tử tế, hắn không nói thêm gì.
Lan Đế vươn tay vuốt ve cánh của cô gái tinh linh, hỏi:
- Ta rất ngạc nhiên, ngươi mượn cánh có thể sử dụng bao lâu?
- Trừ phi phải thay đổi cánh mới, nếu không thì có thể vẫn luôn sử dụng.
Y Lộ Lộ giải thích.
Lan Đế kinh ngạc thốt lên:
- Hả, còn có thể tiếp tục đổi cánh à?
- Có thể nha, ta còn có thể mượn năng lực của chủ nhân cánh đấy.
Y Lộ Lộ cười tươi như hoa nói.
Đôi mắt của Mục Lương ngưng thần, hỏi:
- Ngươi có thể sử dụng năng lực của Tiểu Tứ à?
Y Lộ Lộ thanh thúy nói:
- Đúng rồi, bây giờ ta có thể khống chế Vong Linh.
Sau khi, cô mượn cánh thì cũng biết được năng lực thiên phú của Rắn Vong Linh Bốn Cánh là gì.
Yết hầu của Mục Lương nhấp nhô, khen ngợi:
- Thật sự là năng lực thiên phú chủng tộc nghịch thiên.
Ánh mắt của hắn lóe lên, nổi lên tâm tư tích tài.
Mục Lương hỏi:
- Ngươi có hứng thú đi ra xem thế giới bên ngoài Thiên Quốc không?
- Đương nhiên là có, nhưng ta quá yếu, không thể rời khỏi Thiên Quốc được….
Đôi mắt đẹp của Y Lộ Lộ vừa mới sáng lên, chẳng mấy chốc tâm trạng lại hạ xuống.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Ta có thể mang ngươi đi ra ngoài, điều kiện tiên quyết là ngươi phải hiệu lực cho vương quốc Huyền Vũ.
- Vương quốc Huyền Vũ?
Trên mặt Y Lộ lộ ra sắc mặt hoang mang.
- Đó là vương quốc lớn mạnh nhất hiện nay, mà Mục Lương là quốc vương.
Lan Đế kiêu ngạo hất cằm lên.
Hổ Tây suy nghĩ một chút, bổ sung thêm:
- Vương quốc Huyền Vũ còn có mỹ thực ngon nhất trên thế giới, chẳng hạn như lẩu, mì ăn liền, bánh kem, đồ uống lạnh…
- Cô lỗ ~~~
Y Lộ Lộ nghe được lời này, không khỏi lặng lẽ nuốt nước miếng một cái.
- Chúng nó có ngon giống như những thức ăn trước đó không?
Cô không nhịn được thắc mắc.
Hổ Tây dụ dỗ nói:
- Còn ngon hơn cả những món kia.
- Ta đồng ý!
Đôi mắt đẹp của Y Lộ Lộ sáng ngời nói.
- Rất tốt, từ giờ trở đi ngươi chính là người của ta.
Mục Lương hài lòng gật đầu, trong lòng còn có một chút cảm giác chịu tội vì dụ dỗ bé gái.
- Ừ ừ, ta là người của ngươi.
Y Lộ Lộ nói với giọng hồn nhiên ngây thơ.
Ly Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, lời này khiến cô cảm giác có chút khó chịu, nhưng trong lòng cũng biết cô gái tinh linh không có ý gì khác.
Mục Lương nhìn cô gái tinh linh, nếu cô ấy đã là người một nhà, vậy thì cần một món vũ khí thích hợp.
Hắn nghĩ tới đây, vươn tay khẽ lật một cái, lấy ra một cây trường cung từ trong không gian tùy thân.
- Đây coi như là quà ra mắt.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Đây là một món linh khí cao cấp, mặc dù không bằng trường cung mà Ly Nguyệt sử dụng, nhưng cũng là tinh phẩm hiếm có.
- Cảm ơn đại nhân.
Y Lộ Lộ chỉ nhìn thoáng qua là đã không thể di chuyển tầm mắt sang nơi khác được nữa.
Cô là Tinh Linh, cung tiễn có lực hấp dẫn trời sinh đối với cô, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết trường cung tốt hay xấu.
…….
- Thật sự là một cây cung tốt.
Y Lộ Lộ vuốt ve trường cung không muốn buông tay, đôi mắt màu xanh lục sáng như sao trời.
Ly Nguyệt lấy ra một bao đựng tên chứa đầy mũi tên sắc bén từ trong ma cụ không gian rồi đưa cho cô gái rồi nói:
- Đây là năm mươi mũi tên, chắc đủ cho ngươi dùng một đoạn thời gian.
- Cảm ơn chị Ly Nguyệt.
Đôi mắt đẹp của Y Lộ Lộ lại sáng lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn với cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt bình thản nói:
- Sau này, chúng ta đều là người một nhà, không cần cảm ơn tới cảm ơn lui.
Mục Lương nghe vậy thì mỉm cười nói:
- Rất đúng lúc, sau này nàng ấy thuộc về ngươi, gia nhập vào Bộ Đội Đặc Chủng U Linh.
- Thế cũng tốt.
Ly Nguyệt đồng ý.
Y Lộ Lộ không có ý kiến gì đối với chuyện này, cô không biết gì về Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, chỉ biết là đi vương quốc Huyền Vũ thì sẽ có ăn có uống.
Mục Lương nhìn về phía cô gái Tinh Linh, giơ ngón tay lên chạm vào trán của nàng, lặng yên không tiếng động ký ký kết Khế Ước Ong Chúa.
- Đại nhân, có chuyện gì vậy?
Ánh mắt của Y Lộ Lộ mờ mịt nhìn về phía nam nhân.
- Không sao đâu.
Mục Lương thuận miệng trả lời một câu.
Ly Nguyệt hỏi:
- Ngươi biết chữ không?
- Không biết.
Y Lộ Lộ xấu hổ cúi đầu.
- Vậy hãy để Cổ Tư Mỹ dạy ngươi.
Mục Lương bình thản nói.
- Hả, sao lại là ta chứ?
Cổ Tư Mỹ trừng lớn đôi mắt đẹp.
Mục Lương liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
- Dù sao thì ngươi cũng phải sao chép sách, thuận tiện dạy cô ấy một chút.
Cổ Tư Mỹ bĩu môi nói:
- Nhưng ta đã chép xong...
Mục Lương hời hợt nói:
- Ta không cảm thấy ngươi có thể nhìn thấu hai quyển sách cổ tiếp theo, sớm muộn gì cũng phải chép phạt.
Hắn cho Cổ Tư Mỹ hai quyển sách cổ mới, sau khi xem xong cũng phải kiểm tra thử, nếu như trả lời sai thì vẫn phải chép sách.
- ….Bệ hạ, ngài ngươi xem thường ta.
Cổ Tư Mỹ tức giận nói.
- Không phải là khinh thường, mà là bởi vì có vết xe đổ.
Mục Lương mỉm cười nói.
-.....
Cổ Tư Mỹ há miệng, phản bác không nên lời, phồng miệng quay đầu qua chỗ khác một mình hờn giận.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, không kích thích cô ấy một chút, sao có thể nghiêm túc đọc sách chứ.
- Vù vù vù ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh vỗ cánh bay lên, vòng qua từng cây cột đá.
Hổ Tây ngây thơ hỏi:
- Y Lộ Lộ, nơi đây có dị thú không?
Y Lộ Lộ đang vuốt ve trường cung nghe vậy chợt khựng lại, vội vã nhắc nhở:
- Có, trong rừng cột đá này có không ít dị thú, nhưng đa số đều là bị Ma Linh ký sinh sống nhờ, chúng ta phải cẩn thận một chút mới được.
Trong mắt của Mục Lương hiện lên vẻ mặt đáng tiếc, bị Ma Linh sống nhờ không thể bị hệ thống thuần hóa.
- Hống hống hống ~ ~ ~
Trước đó vang lên một tiếng gào thét bạo ngược, khí tức cấp 7 truyền đến.
- Âm thanh này… là của quái vật bị Ma Linh sống nhờ.
Y Lộ Lộ biến sắc.
Cô rất quen thuộc âm thanh này, ngày hôm qua lúc đi ra ngoài săn thú đã bị chủ nhân của tiếng gào rống này gây thương tích, suýt nữa chết tại chỗ.
Tay cô cầm trường cung, rút ra một mũi tên đặt lên trên dây cung.