Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 677 - Chương 3323 - Hắn Trở Về Tìm Ta Hỏi Tội?

Chương 3323 - Hắn Trở Về Tìm Ta Hỏi Tội?
Chương 3323 - Hắn Trở Về Tìm Ta Hỏi Tội?

Hồ Tiên khẽ cau mày nói:

- Ta xem tinh thần của ngươi không phải rất tốt, hay là ngày hôm nay nghỉ ngơi đi, công việc để cho Tiểu Lan và Kim Phượng đi xử lý.

- Được rồi mà, ta không có việc gì đâu.

Nguyệt Thấm Lan vỗ vỗ hai má, làm cho khuôn mặt trở nên hồng hào hơn một chút.

Hồ Tiên nghiêm túc nói:

- Lúc cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi, có nhóm Tiểu Lan ở đây rồi, ngươi nghỉ một ngày cũng sẽ không sao.

Nguyệt Thấm Lan còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên thì lại nuốt xuống lời phản đối.

- Được rồi, vậy ngày hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi.

Cô thỏa hiệp nói.

- Vậy mới đúng chứ.

Hồ Tiên hài lòng gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn cô gái đuôi hồ ly, hỏi:

- Vậy còn ngươi thì sao?

Hồ Tiên quyến rũ trả lời:

- Ta lại không có buồn nôn, chờ làm xong chuyện đơn đặt hàng dạo gần đây thì sẽ nghỉ ngơi.

Nguyệt Thấm Lan nửa đùa nửa thật dặn dò:

- Cũng tốt, ngươi đừng làm cho mình quá mệt mỏi, đừng chờ Mục Lương trở về tìm ta hỏi tội đấy.

- Ha ha ha ~~~

Hồ Tiên cười híp mắt, trêu ghẹo nói:

- Ngươi cũng có thai, Mục Lương chỉ biết càng thương ngươi, sao lại trách tội ngươi chứ.

Trong mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một tia nhu tình, không biết hiện tại Mục Lương đang làm cái gì, ưu nhã nói:

- Chúng ta đi ăn điểm tâm.

- Được.

Hồ Tiên đáp một tiếng, hai người cùng nhau đi tới nhà ăn.

Nửa giờ sau, các cô gái ăn điểm tâm xong thì tản ra đi làm việc.

Nguyệt Thấm Lan gọi Vệ Ấu Lan tới, sắp xếp công việc của ngày hôm nay, thuận tiện xử lý văn kiện mà tối hôm qua chưa phê duyệt xong.

- Không có chuyện gì làm.

Cô ngồi trên long ỷ trong thư phòng, eo dựa vào đệm êm, ngồi lâu cũng sẽ không mệt.

Suy nghĩ của cô bay xa, nghĩ tới Mục Lương, chỉ mới bảy, tám ngày không gặp mà cô đã rất nhớ hắn rồi.

Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới cái gì, khóe môi cong lên:

- Đi gặp tỷ tỷ một chút vậy, ta phải tự mình nói cho cô ấy biết tin tức tốt.

Cô rời khỏi thư phòng, gọi Tiểu Mật đi cùng mình đến Vệ Thành Số Tám.

Hai người đi đến tầng một Khu Vực Trung Ương, đi qua Cửa Không Gian Truyền Tống đến Vệ Thành Số Tám rồi lại lên xe thú đi đến Phim Trường.

Trong Phim Trường, Nguyệt Thấm Di và Tuyết Cơ đều đang quay chụp phim điện ảnh mới.

- Động tác không đủ ưu mỹ, làm lại.

Nguyệt Thấm Di cầm loa nhỏ, chỉ huy diễn viên trong sân bắt đầu biểu diễn lại.

- Vâng.

Các diễn viên đáp với vẻ mặt chăm chú, vừa lẩm nhẩm lời kịch vừa trở về vị trí của mình, chuẩn bị cảnh quay lại.

- Cộp cộp cộp ~ ~ ~

Nguyệt Thấm Lan và Tiểu Mật đi vào Phim Trường, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người.

- Vương hậu nương nương vạn an.

Các nhân viên vội vàng hành lễ.

Nguyệt Thấm Di nghe tiếng quay đầu nhìn lại, đôi mắt sáng lên nói:

- Ngươi ngồi xuống trước đi, ta quay chụp xong một phần này trước đã.

- Không vội, ngươi cứ từ từ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Được.

Trên mặt của Nguyệt Thấm Di hiện ra ý cười, quay đầu nhìn về phía các diễn viên, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Cô vung loa nhỏ, nói:

- Tranh thủ một lần là qua, đừng lãng phí thời gian.

- Vâng.

Các diễn viên đều rùng mình.

Vương hậu nương nương tới, bọn họ phải nâng lên tinh thần một trăm phần trăm.

Nguyệt Thấm Lan đi tới một chiếc ghế dài, khi chuẩn bị ngồi xuống thì tiểu hầu gái vội vã ngăn lại.

- Vương hậu nương nương chờ đã.

Tiểu Mật vội vàng lấy ra một khối đệm êm từ trong ma cụ không gian chứa đựng rồi đặt ở trên ghế.

Cô vỗ vỗ đệm rồi lùi lại hai bước, ngoan ngoãn nói:

- Bây giờ có thể ngồi rồi.

Trong mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một tia bất đắc dĩ, ưu nhã nói:

- Không cần quá chú ý như vậy.

- Ghế dài lạnh, không tốt cho cơ thể.

Tiểu Mật nghiêm mặt nói.

Nguyệt Thấm Lan cười lắc đầu, ngồi xuống không nói gì, nhìn về phía đám người đang đóng phim, an tĩnh chờ đợi Nguyệt Thấm Di làm xong.

Qua mười mấy phút, sau khi Nguyệt Thấm Di xem xong đoạn phim vừa quay thì mới gật đầu nói:

- Được rồi, nghỉ ngơi nửa giờ.

- Vâng.

Các nhân viên công tác cung kính đáp lại.

Nguyệt Thấm Lan ném loa nhỏ sang một bên, bước nhanh về phía em gái.

Cô cười trêu ghẹo nói:

- Ngày hôm nay ngọn gió nào thổi vương hậu nương nương của chúng ta tới đây thế?

- Ta tới nói cho ngươi biết một tin tốt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Tin tức tốt?

Nguyệt Thấm Di hơi nhướng mày.

Cô ngồi xuống bên cạnh em gái, tò mò hỏi:

- Mục Lương đã trở về à?

- Không phải.

Nguyệt Thấm Lan không nhịn được trợn trắng mắt.

- Đó là cái gì, mau nói nghe một chút.

Nguyệt Thấm Di kéo tay em gái.

Nguyệt Thấm Lan nhấn mạnh từng chữ:

- Ta mang thai.

Nguyệt Thấm Di sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt đẹp dần dần trừng lớn, kinh ngạc thốt lên:

- Cái gì?

- Suỵt, nhỏ giọng một chút.

Nguyệt Thấm Lan vội vàng che miệng tỷ tỷ lại.

- Hưm hưm ~~~

Nguyệt Thấm Di giơ tay lên đánh rơi tay em gái, vẻ mặt nghiêm túc:

- Thật hay giả? Ngươi đừng đùa ta đấy!

- Đương nhiên là thật rồi, ai lại lấy chuyện này ra đùa ngươi chứ.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy trừng mắt nhìn tỷ tỷ một cái, đây là câu hỏi gì vậy chứ?

- Thật tốt quá.

Nguyệt Thấm Di vui vẻ từ trong thâm tâm, kéo tay em gái bắt đầu căn dặn những hạng mục cần chú ý.

Nguyệt Thấm Lan trấn an nói:

- Ta đều chú ý cả rồi, có Tiểu Mật ở đây, ta sẽ không có việc gì.

- Ngươi sắp có đứa bé của mình rồi.

Nguyệt Thấm Di nhẹ giọng cảm thán.

- Cũng là đứa bé của tỷ tỷ.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.

- Đương nhiên.

Nguyệt Thấm Di cười vui vẻ, thật sự cảm thấy vui thay cho em gái.

……..

- Vù vù vù ~~~

Rắn Vong Linh Bốn Cánh bay ra khỏi rừng cột đá, đập vào mắt là một mảnh đất màu đỏ đen.

Hổ Tây khẽ cau mày nói:

- Màu sắc đất của Thiên Quốc cũng thay đổi quá nhiều rồi, vừa bắt đầu là màu nâu xám, sau đó là màu trắng, hiện tại lại là màu đỏ đen.

Y Lộ Lộ giải thích:

- Đất của Thiên Quốc có rất nhiều màu sắc, phía sau màu đỏ đen là màu đen đặc, cuối cùng là màu đỏ thẫm ở chỗ sâu nhất trong Thiên Quốc.

- Đất màu đỏ à, nghĩ tới cũng làm cho người ta không thoải mái rồi.

Hổ Tây chà xát cánh tay.

- Đúng vậy, nơi đó là chỗ không may.

Trên mặt Y Lộ lộ ra thần sắc sợ hãi.

- Tại sao lại nói là không may?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

Y Lộ Lộ run giọng đáp:

- Là tộc trưởng nói, Ma Linh Vương có thể đang ngủ say ở đó, chỉ cần đi vào khu vực đỏ thẫm thì sẽ bị Ma Linh nguyền rủa, từ đó trở thành con rối của Ma Linh Vương.

- Nghe có vẻ rất đáng sợ.

Mục Lương nói với vẻ mặt không chút thay đổi.

Hổ Tây chửi thầm:

- Bệ hạ, khi ngài nói sợ hãi rt có thể biến hoá thần sắc một chút được hay không?

- Không thể.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, thay vì sợ hãi, hắn ngược lại cảm thấy rất hứng thú đối với Ma Linh Vương mà cô gái tinh linh nhắc tới.

Bình Luận (0)
Comment