Y Lộ Lộ lại há hốc mồm nhìn chằm chằm vào các dị thú lơ lửng trên không trung, có thể thấy rõ ràng sự sợ hãi trong mắt bọn nó.
Mục Lương nhìn quanh một vòng, tùy ý vung tay lên, cách không cắt đứt dị thú lơ lửng trong lĩnh vực.
Dị thú bị Ma Linh sống nhờ đều bị tụ tập lại một chỗ, cuối cùng chỉ còn lại ba con dị thú không bị Ma Linh sống nhờ, thoạt nhìn đều là thú mới sinh, hình thể rõ ràng nhỏ hơn một vòng, chỉ lớn bằng bàn tay của trẻ nhỏ.
Mục Lương cách không bắt lấy, ba con dị thú không bị ký sinh bay đến trước mặt hắn.
Hổ Tây liếm khóe miệng nói:
- Còn có ba con không bị ký sinh, nhìn có vẻ béo tốt, vặt lông nướng lên chắc rất ngon.
- Bọn nó quá nhỏ, còn chưa đủ để ta ăn một ngụm đâu.
Lan Đế lắc đầu nói.
Ly Nguyệt giơ tay lên nâng trán, hai người này chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống.
-....
Mục Lương cũng hơi co giật khoé miệng, vươn tay sờ về phía dị thú có hình thể lớn nhất trong ba con kia.
- Keng! Kiểm tra đo lường được sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng hay không?
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Mục Lương bình tĩnh đáp lại trong đầu:
- Thuần dưỡng.
- Keng! Chim Nguyên Tố đang được thuần dưỡng...
- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng.
- Thuần dưỡng thành công Chim Nguyên Tố.
- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Thể Nguyên Tố của Chim Nguyên Tố hay không?
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên.
Đôi mắt của Mục Lương rũ xuống, đáp lại ở trong lòng:
- Kế thừa.
- Keng! Thể Nguyên Tố đang thay đổi.... Đang điều chỉnh.... Hoàn tất truyền thừa.
Lời nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Mục Lương cảm giác trong cơ thể xuất hiện một dòng nước ấm, rất nhanh hắn lại có được một thiên phú mới.
Hắn giải trừ khống chế đối với Chim Nguyên Tố, bàn tay tiếp được cơ thể của nó, nhẹ giống như một sợi bông.
Mục Lương cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, phát hiện mỗi một thuộc tính nguyên tố trong không khí đều gần kề hắn, giống như lực từ hấp dẫn lẫn nhau.
- Thể Nguyên Tố chính là gia tăng độ gần gũi, với mỗi một nguyên tố…
Đáy mắt của hắn hiện lên vẻ suy tư.
- Mục Lương, đây là thú cưng mới à?
Ly Nguyệt hỏi.
- Đúng vậy.
Mục Lương phục hồi tinh thần lại, làm cho Chim Nguyên Tố rơi trên vai.
Y Lộ Lộ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, dị thú vừa rồi còn tràn đầy địch ý, bây giờ lại nói gì nghe nấy đối với người đàn ông trước mắt này, nàng cảm giác có chút ma huyễn.
- Được rồi, xem ra là thứ này không thể ăn.
Trên mặt Hổ Tây lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.
Lan Đế chớp chớp mắt, nói:
- Còn có hai con khác nữa.
- Đều phải để lại.
Mục Lương quay đầu liếc nhìn hai người.
- A...
Hổ Tây và Lan Đế cùng nhau than thở một tiếng.
- Những thứ còn lại làm sao bây giờ?
Ly Nguyệt nhìn về phía các dị thú bị “định thân” trên không trung, bọn nó đều bị Ma Linh sống nhờ.
Mục Lương nhìn về phía cô gái tinh linh, hỏi:
- Dị thú bị Ma Linh sống nhờ có phải tương đương với chết rồi hay không?
Y Lộ Lộ gật đầu giải thích:
- Có thể nói như vậy, sau khi dị thú bị ký sinh thì nó đã trở thành khôi lỗi của Ma Linh, không có gì khác biệt lớn so với sau khi chết.
- Nếu đã như vậy thì đều thiêu hủy đi.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
Hắn ngước mắt lên, ánh sáng xanh lập lòe, mảng lớn ngọn lửa màu xanh lục đột nhiên xuất hiện, giống như sóng lớn cuốn về phía những dị thú bị ký sinh trên không trung.
- Hống hống hống ~ ~ ~
Tiếng rít của đàn dị thú rất chói tai, nhưng rất nhanh đã quy về an tĩnh, cơ thể của bọn nó bị đốt cháy thành tro bụi, Ma Linh cũng bị đốt cháy không còn một mảnh.
Vẻ mặt của Mục Lương lạnh lùng, hắn không có hảo cảm đối với Ma Linh.
Hai con dị thú khác run lẩy bẩy, bọn nó không bị Ma Linh ký sinh, còn có linh trí của bản thân, biết trước mắt nhân loại rất đáng sợ.
Mục Lương nâng bàn tay lên, ngón tay chỉ vào trên đầu của hai con dị thú, ký kết Khế Ước Ong Chúa.
Sau khi thăng cấp, Khế Ước Ong Chúa đã có thể ký kết với những sinh linh khác, thuộc về khế ước chủ phó cả đời không thể phản bội.
Mục Lương là chủ, dị thú là người hầu.
Sau khi ký kết Khế Ước Ong Chúa, hai con dị thú trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, ríu rít bay vòng quanh Mục Lương.
Mục Lương ngước mắt lên nói:
- Tiếp tục đi tới đi.
- Hít hà ~ ~ ~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh lên tiếng đáp lại, chở mọi người tiếp tục đi sâu vào trong Thiên Quốc.
Mục Lương nhìn Chim Nguyên Tố, nghĩ đến năng lực thiên phú mới chiếm được, thứ này rất thích hợp để Cổ Tư Mỹ sử dụng.
Hắn nghĩ tới đây, thi triển năng lực, chế tạo ra năm viên Phú Năng Trân Châu mới.
Hắn đưa trân châu cho Cổ Tư Mỹ, bình thản nói:
- Cái này có thể đề cao độ thân mật với nguyên tố, có trợ giúp đối với việc học tập ma pháp của ngươi.
Cổ Tư Mỹ nghe vậy thì đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời, hưng phấn nói:
- Cảm ơn bệ hạ!
- Đừng lãng phí tâm tư của ta đối với ngươi.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Đôi mắt trắng bạc của Ly Nguyệt chớp chớp, lời nói này… Ai không biết còn tưởng rằng nam nhân của mình cảm thấy hứng thú với Cổ Tư Mỹ đâu.
Trên mặt của Cổ Tư Mỹ hiện lên sắc mặt nghiêm túc, gật đầu nói:
- Ta sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng.
- Tiếp tục đọc sách đi.
Mục Lương quay lưng lại, tiếp tục nhìn về phía trước, đồng thời thi triển năng lực làm cho cuồng phong xung quanh tiêu tan.
Y Lộ Lộ tràn đầy sùng bái nhìn về phía bóng lưng nam nhân, giống như đang nhìn tộc trưởng trước kia.
Ánh mắt của cô lộ ra vẻ hoài niệm, tộc trưởng tộc Tinh Linh là cao thủ Thánh giai, nhưng cuối cùng cũng bỏ mạng ở Thiên Quốc.
Cô thu hồi bi thương trong mắt, tiếp tục học tập văn tự với Cổ Tư Mỹ.
- Hống hống ~ ~ ~
Chim Nguyên Tố dùng đầu thân mật cọ cọ gò má của Mục Lương, tiếng kêu cũng êm tai hơn rất nhiều so với trước đó, ít đi một chút cảm giác bén nhọn.
- Chờ khi nào trở về lại làm cho ngươi tiến hoá.
Mục Lương vươn tay vuốt mỏ chim của Chim Nguyên Tố.
Ở Thiên Quốc có quá nhiều sự việc không xác định, hắn sợ hiện tại Chim Nguyên Tố tiến hoá, hình thể biến thành quá lớn, đi lại sẽ bất tiện.
- Hống hống ~ ~ ~
Chim Nguyên Tố ngoan ngoãn kêu một tiếng.
- Ngoan.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, đút cho Chim Nguyên Tố thêm một ngàn điểm tiến hóa.
Chim Nguyên Tố lắc lư cơ thể, một thân lông vũ xoã tung, đây là biểu hiện tâm trạng vui sướng.
Mục Lương muốn thông qua Chim Nguyên Tố để hiểu biết về chỗ sâu trong Thiên Quốc, nhưng lại phát hiện sau khi sinh ra thì nó vẫn chưa rời khỏi mảnh đất đỏ màu đen lần nào.
Ánh mắt của hắn lóe lên, ngước mắt nhìn kỹ trước đó, đất màu đỏ đen mênh mông vô bờ.
Hổ Tây lén nhìn về phía Chim Nguyên Tố, lặng lẽ nuốt nước miếng.
- Đừng nói với ta là ngươi vẫn còn băn khoăn về việc ăn chúng nó đấy chứ?
Lan Đế liếc nhìn cô gái tóc màu quýt.
Hổ Tây nhỏ giọng nói:
- Ngươi không cảm thấy chúng nó nhìn ăn rất ngon sao?
Lan Đế lẩm bẩm:
- Đúng là nhìn ăn rất ngon, nhưng bệ hạ sẽ không cho phép, ngươi từ bỏ suy nghĩ này đi.
- Ta biết rồi, ta chỉ nhớ thương một chút mà thôi.
Hổ Tây lộ ra thần sắc đáng tiếc.