- Ngươi nhớ thương cái gì?
Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô gái tóc cam.
Hổ Tây ngước mắt nhìn thoáng qua, lập tức đối diện với đôi mắt của Mục Lương.
- Bệ hạ, ta không có nói cái gì nha.
Hổ Tây đáp với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đáy mắt của Lan Đế hiện lên một tia giảo hoạt, thanh thúy nói:
- Bệ hạ, cô ấy nói muốn ăn thú cưng mới.
Vẻ mặt của Hổ Tây cứng đờ, quay đầu trừng mắt nhìn về phía cô gái tóc nâu, ánh mắt u oán không gì sánh được.
Lan Đế quay đầu đi, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Mục Lương chắp hai tay trước người, nhàn nhạt nói:
- Hai người các ngươi, bản kiểm điểm thêm đến 9000 chữ.
- Hả?
Đôi mắt của Lan Đế và Hổ Tây trừng lớn, vẻ mặt như bị đóng băng sắp tan nát.
- Ta không có nói gì mà...
Lan Đế uỷ khuất nói.
- Không, ngươi có nói.
Hổ Tây yêu kiều hừ một tiếng.
- .....
Lan Đế co giật khóe miệng, không cách nào phản bác được.
…….
Trong chính sảnh cung điện.
Mễ Nặc nằm trên ghế sô pha, giữa ngón tay là kim móc và len sợi màu trắng tinh, động tác đan len thuần thục.
- Tiểu thư Mễ Nặc đang đan áo lông à?
Ba Phù đi tới bên cạnh ghế sô pha, buông xuống một ly sữa thú ấm áp.
- Đúng vậy.
Mễ Nặc lên tiếng, bưng lên sữa thú uống một ngụm.
Ba Phù chớp chớp mắt, dịu dàng nói:
- Bệ hạ thật hạnh phúc.
Động tác trên tay Mễ Nặc không ngừng, ngây thơ nói:
- Đây là làm cho đứa bé của chị Hồ Tiên và chị Thấm Lan, không phải cho Mục Lương.
Bởi vì là đồ cho trẻ con mặc, cô đều dùng loại len tốt nhất.
Ba Phù kinh ngạc nói:
- A, đứa trẻ còn chưa sinh ra, bây giờ làm quần áo có quá nhanh hay không?
Mễ Nặc cười tươi như hoa trả lời:
- Không đâu, ta muốn làm thêm mấy bộ nữa, đến lúc đó làm xong vừa vặn đứa trẻ được sinh ra.
- Tiểu thư Mễ Nặc thật tốt.
Ba Phù cảm thán nói.
- Dù sao thì buổi tối cũng không có chuyện gì làm, coi như giết thời gian.
Mễ Nặc thanh thúy nói.
Công việc trong tay cô không nhiều lắm, ngoại trừ phải đi trường học dạy hát ra thì thời gian còn lại đều là đi đội nhạc và vẽ thẻ bài mới.
Đến nay bài Loka vẫn rất nổi tiếng, rất nhiều quý tộc và phú thương vì góp đủ toàn bộ thẻ bài, có thể nói là vung tiền như rác.
Lại thêm cuộc thi đấu bài mà vương quốc Huyền Vũ thỉnh thoảng tổ chức, tiến thêm một bước kích thích lượng tiêu thụ của bài Loka.
Công việc của cô gái tai thỏ bây giờ là một tuần chỉ cần vẽ ra ba tấm thẻ bài quý hiếm mới, những thẻ bài khác nhau thì do các hoạ sư khác nhau phụ trách.
- Vương hậu nương nương và Hồ Tiên nương nương biết được sẽ rất vui vẻ.
Ba Phù mềm mại nói.
Mễ Nặc nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Các chị ấy bận hơn ta nhiều, chuyện ta có thể giúp một tay thì cũng chỉ có những chuyện này thôi.
- Tiểu Nặc à, ngươi làm cho ta quá cảm động.
Giọng nói quyến rũ vang lên, không biết Hồ Tiên đã tới sau ghế sô pha từ lúc nào.
- Chị Hồ Tiên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, quay đầu nhìn vào đôi mắt màu đỏ rực của cô gái đuôi hồ ly.
Hồ Tiên cúi người, đưa tay xoa xoa đầu của cô gái tai thỏ, quyến rũ nói:
- Ngươi làm quần áo mới, con của ta nhất định sẽ thích.
Đây là bộ quần áo thứ ba mà Mễ Nặc làm cho đứa trẻ chưa ra đời của cô, từ lúc mới biết cô mang thai, cô gái tai thỏ đã làm xong hai bộ.
Mễ Nặc cười tươi như hoa nói:
- Ta làm toàn là màu trắng, nam hay nữ đều mặc được.
- Ngươi có lòng rồi.
Hồ Tiên cảm thán một tiếng, vòng qua sô pha ngồi bên cạnh cô gái tai thỏ.
Mễ Nặc dịu dàng nói:
- Chị Hồ Tiên không đi nghỉ ngơi à?
Bây giờ đã là 10 giờ tối, không ít người đều đã tiến vào mộng đẹp.
- Ban ngày ta đã ngủ trưa rồi, hiện tại còn chưa mệt.
Hồ Tiên lười biếng dựa lưng vào sô pha.
Ban ngày cô bận rộn ở Thành Buôn Bán Sơn Hải, buổi trưa cũng sẽ rút ra một giờ để ngủ, đây là thói quen sau khi mang thai.
Đôi mắt màu lam của Mễ Nặc chớp chớp, hỏi:
- Chị Hồ Tiên đang nhớ Mục Lương sao?
Lông mi nhỏ dài của Hồ Tiên run một cái, ưu nhã nói:
- Còn lâu ta mới nhớ hắn, rời đi nhiều ngày như vậy mà không truyền tin tức trở về, nhớ hắn làm cái gì?
Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc hiện ra ý cười, nghe được tia u oán từ trong giọng nói của cô gái đuôi hồ ly.
- Mục Lương có lẽ đang bận.
Cô dịu dàng trấn an.
Hồ Tiên nhìn về phía cô gái tai thỏ, khóe môi cong lên nói:
- Chừng hai năm nữa thì ngươi cũng phải gả cho hắn.
Mễ Nặc nghe được lời này, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
- Còn rất lâu mà...
- Hai năm nhanh lắm, chớp mắt một cái là trôi qua.
Hồ Tiên vỗ vỗ vai của cô gái thỏ tai.
Dựa theo hiến pháp của vương quốc Huyền Vũ, cô gái tai thỏ phải đợi hai năm nữa mới có thể thành hôn.
- Ta không gấp, có thể được ở bên cạnh mọi người là tốt rồi.
Mễ Nặc thanh thúy nói.
Hồ Tiên bình thản nói:
- Khó mà làm được, danh phận nên có thì vẫn phải có.
- Ta nghe Mục Lương.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc chớp chớp, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.
- Hắn sẽ sắp xếp tốt.
Hồ Tiên cười khẽ gật đầu.
- Vâng, vâng!
Mễ Nặc ngượng ngùng cười.
Hồ Tiên đứng dậy, cười quyến rũ khuyên nhủ:
- Được rồi, ta phải đi ngủ thôi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
- Được rồi, ta lập tức đi ngủ.
Mễ Nặc gật đầu thật mạnh.
Hồ Tiên lắc eo nhỏ rời khỏi chính sảnh, buổi tối không có chuyện gì làm, ngủ là lựa chọn tốt nhất.
Mễ Nặc thu tầm mắt lại, tiếp tục đan áo lông, chỉ là lần này trong lòng đang nghĩ tới Mục Lương đang làm cái gì.
Cô ngẩn người một hồi, đột nhiên cảm giác trong cơ thể hiện ra một dòng nước ấm.
- Sắp đột phá!
Mễ Nặc lập tức hồi thần, vội vã buông đồ trên tay xuống, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha.
Cô tập trung ý chí, sẵn sàng ứng đối với đột phá kế tiếp.
- Ông ~~~
Dòng nước ấm trong cơ thể cô gái thỏ tai tăng nhanh, lam tỏa khắp toàn thân, khí thế trên người bắt đầu trở nên mạnh hơn.
Hai mắt của Ba Phù trừng lớn, an tĩnh bảo vệ ở bên cạnh, đồng thời lấy ra bí dược chữa thương, chuẩn bị ứng đối với tình huống đột phát bất cứ lúc nào.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Mễ Á và Nguyệt Thấm Lan lần lượt đi vào chính sảnh.
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc thốt lên:
- Tiểu Nặc muốn đột phá à?
Ánh mắt của Mễ Á lộ ra tia vui mừng, tiến lên canh giữ ở bên cạnh em gái.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Không cần lo lắng, lần đột phá này đến một cách tự nhiên, sẽ không có nguy hiểm gì.
Mễ Á gật đầu, sự chú ý vẫn đặt trên người em gái.
- Ong ong ong ~~~
Cơ thể của Mễ Nặc run lên một cái, dòng nước ấm trong cơ thể càng ngày càng nhiều, điều này làm cho cô cảm giác cơ thể giãn ra, đồng thời khí thế cả người lại dâng lên, chẳng mấy chốc đã đột phá tới cấp 6.