- Thành công.
Mễ Á thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, buông lỏng nói:
- Thực lực của Tiểu Nặc cũng đạt được cấp 6 rồi.
Mễ Nặc chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt màu xanh lam hiện lên một tia sáng, khí thế dâng lên dần dần ổn định ở cấp 6.
Mễ Á kéo tay em gái, quan tâm hỏi han:
- Sao rồi, em cảm giác thế nào?
- Chị, em cảm thấy mình rất khoẻ.
Mễ Nặc dịu dàng trấn an, trạng thái tinh thần thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều so với trước đó.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Mễ Á trầm tĩnh lại.
Cô nghi ngờ hỏi:
- Sao em lại bỗng dưng đột phá thế, hôm nay ăn quả Tinh Thần à?
Mễ Nặc lắc đầu, thanh thúy nói:
- Không phải, hai ngày này em không có ăn, có lẽ là mấy ngày nay quả Tinh Thần mà ta ăn trước kia bị cơ thể hấp thu hoàn toàn.
Mễ Á chậm rãi gật đầu, nói:
- Em mới đột phá, phải củng cố cảnh giới mới được, ngày mai đi theo chị tham gia huấn luyện đi.
- Vâng.
Mễ Nặc ngoan ngoãn đáp ứng.
Nguyệt Thấm Lan lưu ý đến áo lông bán thành phẩm trên ghế sô pha, tò mò hỏi:
- Tiểu Nặc, vừa rồi ngươi đang đan áo lông à?
- Đúng rồi nha.
Mễ Nặc lên tiếng.
Cô cầm lấy áo lông bán thành phẩm, cười hỏi:
- Con của chị Thấm Lan chắc là sẽ thích áo lông màu trắng chứ?
Trong lòng Nguyệt Thấm Lan cảm động, dịu dàng hỏi:
- Ngươi đan áo lông này cho đứa nhỏ của ta à?
- Đúng rồi, còn có cả con của chị Hồ Tiên nữa.
Mễ Nặc nhoẻn miệng cười đáp.
- Cô ấy sẽ thích, ta đảm bảo.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng che trên bụng.
- Vậy là tốt rồi.
Mễ Nặc cười vui vẻ.
Mễ Á chợt lên tiếng, giọng điệu có chút u oán:
- Tiểu Nặc, ta cảm thấy mình cũng thiếu một kiện áo lông.
Hai mắt của Mễ Nặc hiện ra ý cười:
- Áo lông của ngươi ta đan gần xong rồi.
- Ta rất chờ mong.
Khóe môi của Mễ Á cong lên, trong lòng cân bằng lại.
………
Thiên Quốc, trên mặt đất màu đen đỏ, màn đêm bao xuống.
Rắn Vong Linh Bốn Cánh xếp thành một vòng tròn, vây quanh đám người Mục Lương ở bên trong, ngăn cản cuồng phong ban đêm.
- Vù vù vù ~~~
Thiên Quốc tiến vào đêm tối cũng không yên tĩnh, tiếng gió thổi bay phất phới, thuận tay ném ra một tảng đá thì đều sẽ bị cuồng phong thổi xa.
Hổ Tây vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chắt lưỡi nói:
- Gió thật lớn.
Mọi người ngồi thành một vòng tròn, Ly Nguyệt đang nướng thịt thăn, đây là bữa ăn tối hôm nay của mọi người.
- Tiểu Tứ sẽ không bị thổi đi chứ?
Lan Đế lo lắng nhìn về phía Mục Lương.
- Không có chuyện đó đâu.
Mục Lương bình thản đáp.
Vảy trên người Rắn Vong Linh Bốn Cánh rất cứng rắn, dùng đao cũng không thể lưu lại dấu vết trên đó, chớ đừng nhắc tới việc bị gió cát cọ xát.
- Hít hà ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh phun ra chiếc lưỡi màu đen, giống như đáp lại lời nói của chủ nhân.
Ly Nguyệt trở mặt một miếng thịt vừa chín tới, thuận tay ném một miếng cho Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
Rắn Vong Linh Bốn Cánh há miệng ra, tinh chuẩn tiếp nhận miếng thịt thăn, sau đó nuốt chửng.
Ly Nguyệt tiếp tục nướng thịt, ở đây còn rất nhiều miệng chờ ăn.
Y Lộ Lộ nuốt nước miếng một cái, ánh mắt rơi vào trên khay nướng không dời đi được.
- Đói bụng rồi à?
Mục Lương liếc nhìn cô gái tinh linh một cái.
- Còn tốt.
Y Lộ Lộ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Mục Lương bình thản nói:
- Trước khi ăn cơm, ta kiểm tra ngươi một chút đi.
- Vâng.
Y Lộ Lộ chật vật dời ánh mắt, một nửa lực chú ý rơi vào trên người hắn.
Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên, hỏi:
- Hôm nay Cổ Tư Mỹ dạy văn tự ngươi đã học xong chưa?
- Học xong rồi.
Y Lộ Lộ gật đầu thật mạnh.
- Được rồi, vậy ngươi viết một lần cho ta xem.
Mục Lương vung tay lên, lấy ra một quyển sổ và một cây bút.
- Vâng.
Y Lộ Lộ ngoan ngoãn đáp lời, tiếp nhận quyển sổ và bút, bắt đầu viết chính tả.
Cổ Tư Mỹ chớp chớp đôi mắt đẹp, ngày hôm nay cô đã dạy cô gái Tinh Linh ba trăm chữ, cô không tin đối phương có thể viết ra hết.
Mục Lương nhìn về phía Cổ Tư Mỹ, hỏi:
- Còn ngươi đọc sách tới đâu rồi?
Tinh thần của Cổ Tư Mỹ run lên, trả lời một cách nề nếp:
- Chỉ mới đọc được một nửa.
- Ngày mai phải đọc xong hết.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
- Vâng.
Cổ Tư Mỹ thành thật lên tiếng.
Hổ Tây và Lan Đế liếc nhìn nhau, nghĩ đến mình phải viết kiểm điểm, tâm tư cười trên nỗi đau người khác lập tức bị dập tắt.
- Đại nhân, ta viết xong rồi.
Y Lộ Lộ đặt bút xuống, đẩy quyển sổ tới trước.
Mục Lương nhận lấy rồi lật xem, sau đó chậm rãi gật đầu nói:
- Chữ viết hơi xấu một chút, còn lại không có vấn đề, rất tốt.
Cổ Tư Mỹ mở to hai mắt, ba trăm chữ toàn bộ viết xong rồi?
- Ta sẽ chăm chỉ rèn luyện chữ viết.
Y Lộ Lộ nghiêm túc nói.
Mục Lương bình thản lên tiếng:
- Ừm, nhưng trước tiên nên học nhận thức chữ rồi lại luyện chữ.
- Vâng, ta biết rồi.
Y Lộ Lộ gật đầu thật mạnh.
- Ăn đi.
Mục Lương ra hiệu cho cô gái tóc trắng đặt khay thịt thăn đã nướng xong lên bàn, mặt trên có rải lên hương liệu, trải qua nấu chín tản ra mùi thơm mê người.
Y Lộ Lộ hưng phấn đáp, gắp một miếng thịt thăn cho vào miệng, trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn.
- A, ăn ngon thật.
Gò má của cô đỏ ửng, không biết là bởi vì hưng phấn hay là do bị nóng bởi thịt nướng.
- Ăn từ từ, vẫn còn rất nhiều.
Ly Nguyệt dịu dàng nói.
Y Lộ Lộ gật đầu nói:
- Vâng, vâng, cảm ơn chị Ly Nguyệt.
- ….Ngươi không cần gọi ta là chị.
Ly Nguyệt cười khổ một tiếng, cô gái tinh linh trước mắt này đã hơn ba trăm tuổi rồi.
Y Lộ Lộ gật đầu, nhưng ngoài miệng lại là:
- Được, chị Ly Nguyệt.
- …Ngươi vui vẻ là được rồi.
Khóe mắt của Ly Nguyệt nhảy lên.
- Vâng!
Y Lộ Lộ lại gật đầu lần nữa.
Mấy người Cổ Tư Mỹ cũng bắt đầu thưởng thức cơm tối, một miếng thịt nướng một miếng trà nóng, ở trong hoàn cảnh Thiên Quốc này có loại hài hòa quỷ dị.
Nửa giờ sau, các cô gái đều lấp đầy bụng, lúc này đang uống trà nóng tiêu thực nghỉ ngơi.
- Bệ hạ, chơi mạt chược không?
Hổ Tây nhỏ giọng hỏi.
Mục Lương ngước mắt lên hỏi:
- Ngươi không viết giấy kiểm điểm à?
Hổ Tây làm nũng nói:
- Bệ hạ, phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi nha, đây là lời ngươi nói.
Mục Lương hơi nhướng mày, đúng là mình đã từng nói những lời này.
- Mạt chược là cái gì?
Y Lộ Lộ tò mò hỏi.
Hổ Tây Tề nghe vậy nhai mắt sáng ngời, vội nói:
- Đó là đồ chơi tốt, để ta dạy cho ngươi.
- Vậy thì lao động kết hợp nghỉ ngơi đi.
Mục Lương cười một tiếng, lấy ra mạt chược và bàn chơi.
Hổ Tây vội vàng chiếm một vị trí, hưng phấn bắt đầu xào bài mạt chược.