Mục Lương liếc nhìn cô một chút, mỉm cười nói:
- Ngươi nhường chỗ đó cho Y Lộ Lộ đi.
- Hả, vì sao?
Hổ Tây ngơ ngác không hiểu.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Ngươi nói muốn dạy cô ấy mạt chược, đương nhiên là phải để cô ấy ngồi đánh rồi, ngươi ở phía sau dạy cô ấy đi.
- ….
Hổ Tây Tuyết nuốt nước miếng một cái, có loại cảm giác như người câm ăn hoàng liên.
Cô bĩu môi đứng dậy nhường vị trí cho cô gái Tinh Linh ngồi xuống.
Mục Lương ngồi đối diện với cô, hai vị trí khác là Ly Nguyệt và Cổ Tư Mỹ.
Lan Đế và Hổ Tây đưa mắt nhìn nhau, cô cũng muốn chơi mà.
Y Lộ Lộ nhìn chằm chằm bàn mạt chược, bày ra dáng vẻ như gặp đại địch, làm cho mọi người đều bật cười.
Sau khi đánh xong mấy vòng mạt chược, cô gái tinh linh đã thành công học xong cách chơi, Hổ Tây đứng ở một bên cũng không chen lời vào.
Bất chợt, lỗ tai của Mục Lương giật giật, tay xoa mạt chược dừng lại.
- Hổ Tây, ngươi tới đánh đi.
Hắn đứng dậy.
- Vâng.
Đôi mắt của Hổ Tây sáng lên, hào hứng ngồi ở vị trí của Mục Lương.
Ly Nguyệt có cảm giác nhìn về phía nam nhân, hỏi:
- Có thứ gì tới à?
- Ừm, nhưng ta có thể giải quyết.
Mục Lương mỉm cười đáp
- Được.
Ly Nguyệt nghe vậy khẽ gật đầu.
- Hít hà ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh nâng đầu lên nhìn về phía đêm đen sâu thẳm, đồng tử dựng đứng, vị trí mà nó đang nhìn là chỗ sâu trong Thiên Quốc.
- Hống hống hống ~~~
Một tiếng tru chấn thiên từ xa truyền đến, ngay cả mặt đất đều chấn động.
Đám người Hổ Tây run tay một cái, hoảng sợ nhìn về phía chỗ sâu trong Thiên Quốc.
- Đây là lời cảnh cáo sao?
Mục Lương hơi nhướng mày, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt.
Hắn giơ tay lên cách không nắm chặt, bầu trời loé lên ánh sáng màu vàng, từng tia chớp màu vàng hội tụ thành Thánh Quang Lôi Phạt, bổ xuống chỗ sâu trong Thiên Quốc.
- Ầm ầm ~~~
Liên tục trên trăm đạo Thánh Quang Lôi Phạt rơi xuống, mặt đất chấn động không ngớt.
Mấy người Hổ Tây cũng không có tâm tư đánh mạt chược, ai nấy đều đứng dậy đi ra khỏi vòng an toàn của Rắn Vong Linh Bốn Cánh, ngắm nhìn chỗ sâu trong Thiên Quốc.
- Hống hống hống ~~~
Tiếng gầm gừ thần bí của sinh linh càng ngày càng rõ ràng, làm cho người ta có thể nghe ra được sự phẫn nộ trong tiếng gầm đó.
Lan Đế nói với sắc mặt ngưng trọng:
- Chẳng lẽ đó là Ma Linh Vương?
Ly Nguyệt trầm giọng nói:
- Chắc không phải, khí thế kia nhiều lắm chỉ là thực lực Chí Tôn mà thôi.
Ánh mắt của Mục Lương lạnh như băng, hắn không thèm để ý đến lời cảnh báo của sinh linh thần bí.
- Hống hống hống ~~~
Dưới màn đêm, một mảng lớn sương mù màu đen từ chỗ sâu trong Thiên Quốc tuôn ra, đánh về phía đám người Mục Lương.
Có bóng đêm che lấp, đám người Ly Nguyệt cũng không phát hiện ra sương mù màu đen.
Đáng tiếc Mục Lương có thể nhìn thấy, hắn nhanh chóng phóng ra Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao trùm phạm vi ba trăm mét, tinh lọc toàn bộ sương mù màu đen đến gần.
- Rửa cổ chờ ở đó đi, ngày mai ta sẽ đi thu phục ngươi.
Mục Lương lạnh lùng mở miệng.
Hắn nói xong lại vung tay lên, bầu trời lại đánh xuống Thánh Quang Lôi Phạt lần nữa, lần này làm cho tiếng rống trong chỗ sâu Thiên Quốc chỉ vang lên một tiếng rồi biến mất.
…….
Thiên Quốc, trên mặt đất màu đỏ đen.
Sau khi Mục Lương ra tay, chỗ sâu trong Thiên Quốc trở nên yên tĩnh lại, mấy người Ly Nguyệt cũng không đánh mạt chược nữa, mà là ngủ một giấc thật ngon.
Có Rắn Vong Linh Bốn Cánh ở đây, chúng nữ không cần đi trực đêm.
Ly Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, một luồng ánh nắng rơi vào trên mặt, cô giơ tay lên che khuất đôi mắt.
- Trời đã sáng rồi.
Cô ngồi dậy, nhìn về phía mấy người bên cạnh.
Cổ Tư Mỹ và Hổ Tây còn đang ngủ, tư thế ngủ của hai người không tốt lắm, trên mặt còn có vết đè ra khi ngủ.
- Tỉnh rồi à.
Giọng nói ôn hòa vang lên, trên tay Mục Lương bưng một ly trà nóng, thoạt nhìn đã tỉnh rất sớm.
Ly Nguyệt dịu dàng hỏi:
- Ngươi không ngủ à?
- Có chợp mắt một lát.
Mục Lương ôn hòa đáp.
- Để ta chuẩn bị bữa sáng.
Ly Nguyệt thanh thúy nói.
Mục Lương bình thản lên tiếng:
- Chuẩn bị tùy tiện một chút là được rồi.
- Được rồi, vậy thì ăn cháo đi.
Ly Nguyệt lên tiếng, lấy ra nồi ché bắt đầu nấu cháo.
Cô lại lấy ra một khối thịt, băm vụn rồi bỏ vào trong nồi, còn cho thêm nấm và các nguyên liệu nấu ăn khác.
- A ngáp ~~~
Lúc này, mấy người Cổ Tư Mỹ cũng lần lượt tỉnh lại, xoa xoa khuôn mặt vài cái rồi dùng nước rửa mặt đơn giản.
- Chị Ly Nguyệt, có cần ta giúp một tay không?
Y Lộ Lộ ngoan ngoãn hỏi.
Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp:
- Không cần, rất nhanh là có thể ăn được rồi.
- Vậy một chút nữa để ta rửa chén nhé.
Y Lộ Lộ thanh thúy nói.
- Ừm.
Ly Nguyệt lên tiếng, dùng muôi cán dài quấy cháo sôi trào trong nồi, bắt đầu nêm nếm lần cuối.
- Thơm quá đi.
Yết hầu của Y Lộ Lộ lăn lộn, hai mắt đã sáng lên.
Hổ Tây và Lan Đế vây lại, chờ đợi bữa sáng ra nồi.
Cổ Tư Mỹ hỏi:
- Bệ hạ, tối hôm qua sau khi chúng ta ngủ thì còn có thứ gì tới gần không?
- Có vài thứ.
Mục Lương nhàn nhạt trả lời.
Sau khi các cô gái ngủ thiếp đi thì đúng là có không ít dị thú tới gần, nhưng tất cả đều bị Mục Lương lặng lẽ đuổi đi, cho nên các cô gái không phát hiện.
Hổ Tây nghe vậy mở to hai mắt, nói:
- Chúng ta không hay biết gì cả.
Mục Lương liếc nhìn cômột chút, nhàn nhạt nói:
- Ngươi ngủ rất say, ngáy khò khò làm sao biết được.
- Ta có ngáy ngủ sao?
Cả người Hổ Tây cứng đờ, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
- Ừm, rất lớn tiếng.
Mục Lương gật đầu nói.
- Ta không có...
Hổ Tây có chút chột dạ nhìn khắp nơi, muốn tìm một cái động để chui vào.
- May mà ta không có tật ngáy ngủ.
Lan Đế thở phào một hơi, mang trên mặt nụ cười hả hê.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Nhưng ngươi chảy nước miếng, còn nói mớ.
- Ta chảy nước miếng, còn nói mớ à?
Thân thể Lan Đế run lên, xấu hổ đến mức mười ngón chân sắp moi hết đất bên dưới.
- Đại nhân, còn ta thì sao?
Y Lộ Lộ chớp đôi mắt đẹp hỏi.
Mục Lương lắc đầu, bình thản nói:
- Ngươi không có tật xấu gì cả, có điều ngủ không sâu, thỉnh thoảng sẽ giật mình.
Tối hôm qua hắn chỉ chợp mắt một lúc, vì vậy nhìn thấy hết dáng ngủ của các cô gái.
Y Lộ Lộ giải thích:
- Ta không thể ngủ quá sâu, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì mới kịp chạy trốn.
- Có lý.
Hổ Tây gật đầu đồng ý.
Trước đây khi côở đại lục cũ thì thỉnh thoảng cũng làm như vậy.
- Cho nên ta giúp ngươi ngủ ngon giấc hơn.
Mục Lương bình thản nói.
Hắn rải một chút Phấn Hoa Mê Man lên người cô gái tinh linh, điều này có thể làm cho côấy ngủ tới hừng đông.
- Cảm ơn đại nhân.
Y Lộ Lộ cảm kích nói, đã lâu rồi cômới ngủ một giấc ngon như vậy.