Ly Nguyệt lấy chén đũa ra, nói:
- Có thể ăn sáng rồi.
- Vâng ~~~
Các cô gái lập tức bị dời lực chú ý, tiến lên xếp hàng múc cháo.
- Thơm quá, vị cũng rất ngon.
Y Lộ Lộ ăn cháo, hai mắt sáng ngời.
Hổ Tây cảm thán, nói:
- Tay nghề của đội trưởng Ly Nguyệt càng ngày càng tốt.
- Đúng vậy.
Lan Đế gật đầu đồng ý.
Mọi người uống cháo, cuối cùng đồ thừa đều vào bụng Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
Mục Lương cũng đút cho nó một quả Tinh Thần, một quả có thể làm cho Rắn Vong Linh Bốn Cánh không đói bụng ba ngày, còn có thể gia tăng thực lực bản thân.
- Thu dọn một chút, tiếp tục thâm nhập vào sâu trong Thiên Quốc.
Mục Lương ra lệnh.
- Vâng.
Đám người Ly Nguyệt bắt tay hành động, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
- Tê tê tê tê ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh hoạt động cơ thể, giang cánh ra.
Lúc này, đám người Hổ Tây mới nhìn thấy thi thể của từng con quái vật bên ngoài mặt đất, cảnh tượng kia lập tức kích thích đôi mắt của các nàng.
Các cô gái đưa mắt nhìn ra xa, trên trăm thi thể nằm ngang dọc trên mặt đất màu đỏ đen, đều là dị thú bị Mục Lương giải quyết vào tối hôm qua, không có gì bất ngờ chúng nó đều là bị Ma Linh ký sinh.
Y Lộ Lộ thốt lên:
- Đại nhân, những con dị thú này đều bị ngươi giải quyết tối hôm qua à?
- Ừm, thuận tay làm thôi.
Mục Lương nói không chút để ý.
- Đây chính là một chút mà bệ hạ nói à?
Hổ Tây co giật khóe miệng, “một chút” của bệ hạ thật đúng là khác biệt.
- Không tính là nhiều, không phải sao.
Mục Lương cười nhạt một tiếng.
-.....
Các cô trầm mặc, không biết nói gì cho phải.
- Đi thôi.
Mục Lương vung tay lên, mang theo các cô bay lên rơi vào trên lưng Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Hít hà ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh bay lên trời, hướng về phía chỗ sâu trong Thiên Quốc.
- Mặt đất màu đỏ đen vẫn mênh mông vô bờ như trước, không biết khoảng cách đến chỗ sâu trong Thiên Quốc còn xa lắm không.
- Ầm ầm
Bầu trời vốn đang vạn dặm không mây bỗng vang lên tiếng sấm sét.
Mục Lương ngước mắt nhìn lên trên, đáy mắt hiện lên một tia châm biếm.
- Tán.
Hắn phun ra một chữ, lôi kiếp trên bầu trời biến mất, khôi phục lại sự bình tĩnh trước đó.
Y Lộ Lộ há hốc mồm, đây là ngôn xuất pháp tùy sao?
- Những tồn tại ở chỗ sâu trong Thiên Quốc lại ngồi không yên rồi.
Mục Lương nở nụ cười lạnh lùng.
Ánh mắt Ly Nguyệt lóe lên, lạnh nhạt nói:
- Càng ngồi không yên thì chứng minh ở chỗ sâu trong Thiên Quốc càng có bí mật.
- Thật khiến người ta mong đợi.
Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.
Hiện tại, hắn không chỉ cảm thấy hứng thú đối với Ma Pháp Thần, mà còn cảm thấy hứng thú đối với Ma Linh Vương.
- Tốc độ quá chậm, phải tăng tốc thêm mới được.
Mục Lương nói xong vươn tay đặt lên người Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Ông ~~~
Năng lực Chạy Nhanh Gấp 10 Lần được phát động, cơ thể của Rắn Vong Linh Bốn Cánh run lên, tốc độ vỗ cánh nhanh hơn rất nhiều.
- Hít hà ~~~
Mắt thú của Rắn Vong Linh Bốn Cánh trừng lớn, tốc độ tăng gấp mười lần, giống như một cơn gió bay về phía chỗ sâu trong Thiên Quốc.
- A.. A.. A.. ~~~
Y Lộ Lộ thét chói tai, vội vã bắt lấy cánh tay của người bên cạnh.
- Bình tĩnh, không có chuyện gì đâu.
Hổ Tây nói với sắc mặt trắng bệch.
Y Lộ Lộ nhỏ giọng nói:
- Nhưng ngươi đang run rẩy.
- Không phải ta run rẩy, là bị gió thổi lung lay.
Giọng nói của Hổ Tây run rẩy, bị gió thổi bay ra sau lưng.
Đáy mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, hơi chuyển động suy nghĩ, gió xung quanh biến mất, lúc này chúng nữ mới có thể đứng ổn.
- Phù ~~~
Y Lộ Lộ thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Mục Lương mang theo sự sùng bái.
Lan Đế mới thở phào một hơi, cuối tầm mắt bỗng xuất hiện một mảng lớn bóng đen.
- Bệ hạ, trước đó là vật gì vậy?
Giọng nói của cô run rẩy.
Mục Lương ngước mắt nhìn lại, bóng đen cuối tầm mắt trở nên rõ ràng, đó là vô số dị thú phi hành, đang nhanh chóng tới gần bọn họ.
- Thật nhiều quái vật.
Giọng nói của Y Lộ Lộ run rẩy, cảm nhận được khí tức Ma Linh trên người bầy dị thú.
Vẻ mặt Ly Nguyệt nghiêm túc, không nói tiếng nào mà lấy ra trường cung và bao đựng tên, chuẩn bị đối phó với các dị thú đến gần.
- Ta đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Hổ Tây cắn răng, lấy ra cung nỏ nắm chặt trong tay.
………
Mục Lương giơ tay lên ra hiệu:
- Không cần các ngươi ra tay, nghỉ ngơi đi.
- Đại nhân, nhiều dị thú như vậy, ngài không đối phó được.
Y Lộ Lộ nghiêm túc nói.
Ly Nguyệt thả trường cung trong tay xuống, trấn an:
- Ngươi hoàn toàn không biết gì về thực lực của ngài ấy.
- Vậy thì xem bệ hạ biểu diễn đi.
Hổ Tây và Lan Đế cũng đều trầm tĩnh lại.
- …..
Y Lộ Lộ há miệng, bọn họ không giúp một tay thật sự không sao chứ?
Mục Lương bay lên trời, chắn trước mặt Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Ngươi hãy xem thực lực thật sự của bệ hạ đi.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói.
- Vâng.
Y Lộ Lộ vẫn còn rất khẩn trương, tay vẫn nắm chặt trường cung.
Mục Lương nhìn chăm chú vào bầy dị thú đang nhanh chóng đến gần, trên người bọn chúng đều có dấu vết của Ma Linh sống nhờ, nghĩa là tất cả chúng nó đều phải chết.
- Đã lâu không hoạt động tay chân rồi.
Khóe môi của hắn cong lên.
Ngay sau đó, bầu trời loé lên một mảng lớn ánh sáng màu vàng, ngay sau đó từng đạo Thánh Quang Lôi Phạt từ trên trời giáng xuống, bao trùm các dị thú phi hành đang đến gần.
Chỉ một chiêu, hàng ngàn con dị thú phi hành bị kích sát, thi thể ngã xuống trên mặt đất màu đỏ đen.
- Trọng Lực Gấp Trăm Lần.
Ngón tay của Mục Lương khẽ nhúc nhích, Lĩnh Vực Trọng Lực bao trùm ra ngoài.
- Rầm rầm rầm ~~~
Bầy dị thú bay vào Lĩnh Vực Trọng Lực đều ngã xuống, đồng thời bị gai đá trên mặt đất xuyên qua cơ thể.
- Rống rống rống ~~~
Dị thú rơi xuống đất giùng giằng đứng dậy, cho dù bị đâm thủng cơ thể thì chúng nó vẫn điên cuồng tới gần đám người Mục Lương.
- Đại nhân, Ma Linh vốn có tính bất tử và tính truyền nhiễm, không bị thiêu đốt hoàn toàn thì sẽ vẫn còn sống.
Y Lộ Lộ khẩn trương nhắc nhở.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên tia sáng, bình tĩnh đáp:
- Ta biết rồi.
- Thiên Tai Dung Nham.
Hắn mở miệng phun ra từng chữ một.
- Ầm ầm ~~~
Bầu trời tối đen, khí tức nóng rực từ trên trời giáng xuống, ngay sau đó bầu trời bắt đầu hạ xuống mảng lớn dung nham như mưa, bao trùm các dị thú đang phi hành.
Y Lộ Lộ khiếp sợ, lẩm bẩm nói:
- Rốt cuộc thì bệ hạ có bao nhiêu loại năng lực?
- Ta cũng không biết.
Ly Nguyệt nhún vai.
Động tác của Mục Lương không ngừng, phóng Lĩnh Vực Sinh Mệnh ra ngoài, bao phủ những dị thú phi hành kia, khí tức sinh mệnh nồng nặc bao phủ bọn chúng, áp chế năng lực của Ma Linh, cho đến khi chúng bị dung nham nóng bỏng bọc lại.