Số lượng ma thú phi hành giảm xuống cực nhanh, không có bất kỳ một con nào có thể đến gần đám người Ly Nguyệt.
Mục Lương tiếp tục thi triển năng lực, giải quyết ma thú phi hành đến gần, cho đến khi thi thể phủ kín mặt đất thì trận tàn sát nghiêng về một bên này mới kết thúc.
- Muốn ngăn cản ta tới gần, vậy thì lấy ra bản lĩnh thật sự đi.
Hắn bình tĩnh lên tiếng, nhìn về phía chỗ sâu trong Thiên Quốc.
- Tồn tại ở chỗ sâu không hi vọng chúng ta tới gần.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, trong lòng có suy đoán.
Mục Lương lạnh nhạt nói:
- Không ngăn cản được ta.
- Vậy cứ tiếp tục đi thôi.
Ly Nguyệt cười một tiếng.
- Đi thôi.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, xoay người trở lại trên lưng Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Hít hà ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh vỗ cánh, bay qua mặt đất tràn đầy thi thể, tiếp tục tiến về phía chỗ sâu trong Thiên Quốc.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, mặt đất cuồn cuộn, thi thể bị chôn vùi, rất nhanh thổ địa màu đỏ đen đã khôi phục như lúc ban đầu.
Sau khi đi qua vùng đất màu đỏ đen thì chính là vùng đất màu đen đặc, chỉ cần băng qua nơi đó là có thể tiến vào chỗ sâu nhất của Thiên Quốc, vùng đất màu đỏ sậm.
Trước khi tiến vào vùng đất màu đen đặc, công kích của dị thú càng ngày càng nhiều, nhưng đều bị Mục Lương giải quyết.
Sau khi tiến vào bầu trời của vùng đất màu đen đặc, các dị thú phi hành giống như là hư không biến mất, không xuất hiện nữa.
- Kỳ lạ, đối phương là từ bỏ ngăn cản chúng ta sao?
Hổ Tây cau mày thắc mắc.
- Có lẽ là biết ngăn cản cũng vô dụng.
Lan Đế thanh thúy nói.
- Không đơn giản như vậy đâu.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Hắn vừa dứt lời thì mặt đất màu đen đặc chấn động, ngay sau đó hàng triệu con nhện đen như mực từ dưới đất chui lên, mỗi một con đều dài tới ba mét.
Tất cả chúng nó đều có tám cái chân nhện, cả người phần lớn là màu đen như mực, lưng có hoa văn màu đỏ như máu, thoạt nhìn giống như một khuôn mặt quỷ.
Phần bụng của mỗi con nhện quỷ dị kia đều có Ma Linh ngọ nguậy.
Cơ thể Hổ Tây và Lan Đế run rẩy, suýt nữa mắc chứng sợ hãi mật độ cao.
- Tê tê tê ~~~
Bầy nhện ngẩng đầu lên, phun ra tơ nhện bao trùm lên trời cao, muốn bao lại đám người Mục Lương.
Sắc mặt của Mục Lương lạnh như băng, giơ tay lên cách không đè xuống, trọng lực gấp trăm lần dâng lên.
Tơ nhện còn chưa tới gần đám người thì cũng bởi vì trọng lực thay đổi mà rơi xuống mặt đất.
- Đừng lãng phí thời gian của ta.
Sâu trong đôi mắt của Mục Lương loé lên tia sáng, thần văn Pháp Tắc Thổ từ trên trời giáng xuống, bao phủ mặt đất màu đen đặc.
- Ầm ầm ~~~
Một mảng đất đá lớn đột nhiên xuất hiện, bao trùm bầy nhện ở bên dưới, không một con nào có thể chạy trốn, toàn bộ đều bị chôn sống dưới nền đất.
Phạm vi xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, thần văn Pháp Tắc Thổ vẫn còn ở đây, tương đương với một tầng phong ấn, làm cho những dị thú Trỉ Chu (nhện đen) kia không thể tránh thoát được.
Sự sùng bái trong mắt Y Lộ Lộ càng đậm hơn, lúc này Mục Lương ở trong mắt nàng giống như là thần minh, đã vượt qua tộc trưởng tộc Tinh Linh.
- Chuyện này giải quyết xong rồi à?
Cổ Tư Mỹ cũng lộ ra vẻ mặt ngẩn ngơ.
Mục Lương liếc nhìn nàng một cái, yên lặng làm cho Rắn Vong Linh Bốn Cánh gia tăng tốc độ.
- Hít hà ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh rung cánh, dưới gia trì của Chạy Nhanh Gấp 10 Lần, nó giống như một cơn gió bay về trước.
- Ong ong ong ~
Sau mười mấy phút, xa xa lại có một làn sương mù đen bay tới, tản ra mùi mục nát.
Ly Nguyệt nhìn về phía Y Lộ Lộ, hỏi:
- Đây là cái gì?
- Ta, ta cũng không biết.
Y Lộ Lộ lắc đầu, trên mặt mang theo thần sắc sự khẩn trương.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, hắn không cảm nhận được nguy hiểm từ trong sương mù đen, nhưng khí tức mục nát kia làm cho hắn không thích.
- Muốn tránh ra không?
Ly Nguyệt quay đầu hỏi.
- Không cần.
Mục Lương đạm mạc đáp, Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao trùm ra bên ngoài, Rắn Vong Linh Bốn Cánh và chúng nữ được bao phủ ở bên trong.
- Xích xích ~~~
Khi Lĩnh Vực Sinh Mệnh tiếp xúc với sương mù đen, lập tức tản ra âm thanh nước đá tiếp xúc với dầu sôi, sương mù đen đến gần đều bị tinh lọc.
Mọi người tiến vào một mảnh tối tăm, tầm nhìn trong sương mù đen là con số không, vươn tay không thấy năm ngón.
- Đi thẳng tới là được rồi.
Mục Lương ra lệnh cho Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Hít hà ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh lè lưỡi, vỗ cánh bay thẳng tới trước.
Y Lộ Lộ có chút khẩn trương, không khỏi dựa vào cô gái tóc trắng, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, chỉ là những gì thấy được một mảnh tối như mực.
- Ông ~~~
Mục Lương vỗ tay một cái, phạm vi xung quanh xuất hiện tia sáng, tầm nhìn từ số không biến thành phạm vi năm mươi mét.
- Vù vù ~~~
Lúc này, Y Lộ Lộ mới thở phào một hơi, nàng không thích bóng tối, cho nên ban đêm không dám ngủ.
Sắc mặt của Ly Nguyệt lạnh như băng, thấp giọng nói:
- Đám sương mù đen cổ quái này là do Ma Linh Vương làm ra à?
- Ai biết được.
Mục Lương giơ tay lên cách không bắt một cái, trong sương mù đen nổi gió, làm cho sương mù dâng lên, cuối cùng không có thứ gì xuất hiện.
Hổ Tây và Lan Đế không nói chuyện, hai người lưng tựa lưng đứng sát vào nhau, trong tay vẫn luôn nắm chặt vũ khí.
Chân mày của Mục Lương khẽ nhướng lên, từ trong sương mù đen cảm nhận được không gian dao động.
………..
- Tại sao lại có không gian dao động?
Mục Lương cau mày.
Hắn quay đầu nhìn về phía sau, hỏi:
- Hổ Tây, ngươi thi triển năng lực thức tỉnh à?
- Không có nha.
Ánh mắt của Hổ Tây mang theo sự mờ mịt.
- Ừm.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, tiếp tục cảm nhận sự thay đổi của không gian trong màn sương đen, thỉnh thoảng lại xuất hiện không gian dao động làm cho hắn hơi nghi ngờ một chút.
Ly Nguyệt đứng ở hắn bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Có phát hiện gì không?
- Trong phạm vi xung quanh có không gian dao động.
Mục Lương trả lời ngắn gọn.
- Vậy chúng ta sẽ gặp nguy hiểm à?
Ly Nguyệt hỏi với thần sắc nghiêm túc.
Mục Lương ngước mắt nhìn kỹ màn sương đen trước đó, bình tĩnh nói:
- Tạm thời ta không cảm nhận được có nhân vật nguy hiểm.
Ly Nguyệt lại hỏi:
- Vậy ngươi có thể xua tan chút sương mù đen này không?
- Có thể.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, một luồng lực lượng vô hình lan tỏa ra bên ngoài, sương mù đen xung quanh nhanh chóng bị đẩy ra xa.
Cùng lúc đó, nguyên tố ánh sáng cấp tốc hội tụ, phạm vi chiếu sáng trở nên lớn hơn.
- Cô lỗ ~~~
Sau khi sương mù đen tản đi, lộ ra thứ ẩn nấp ở bên trong trong đó.
Đó là một sinh linh cả người tản ra khí tức mục nát, thoạt nhìn giống như một đoàn sương mù đen nhưng mà lại có thực thể, chỉ là cơ thể giống như nước sôi, vẫn luôn cuồn cuộn không ngừng.