Đôi mắt màu quýt của Hổ Tây trừng to, kinh ngạc thốt lên thành tiếng:
- A, bệ hạ bị nó lây nhiễm à, sao cơ thể cũng biến thành sương mù đen rồi!
- Làm sao đây, nhanh nghĩ cách cứu Mục Lương đại nhân đi!
Y Lộ Lộ khẩn trương không thôi.
- Bình tĩnh đi, hắn không có chuyện gì đâu.
Ly Nguyệt lên tiếng trấn an, cô đại khái có thể đoán được là Mục Lương lại thu thú cưng mới.
Y Lộ Lộ còn muốn nói điều gì đó thì nhìn thấy cơ thể của Mục Lương biến đổi về nguyên trạng, mang theo Hắc Hư và Dạ Lỗ trở lại trên lưng Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- A, Mục Lương đại nhân, ngươi không sao chứ?
Y Lộ Lộ trừng to hai mắt đẹp.
- Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Mục Lương hơi nhướng mày.
Ly Nguyệt quan sát Dạ Lỗ và Hắc Hư bên cạnh nam nhân, dò hỏi:
- Thú cưng mới?
- Ừm, là hai con thú cưng mới rất thú vị.
Mục Lương cười một tiếng, lần này hắn lấy được hai loại năng lực đều rất đặc biệt.
Y Lộ Lộ nghe vậy mới hồi phục tinh thần lại, sự lo lắng trong lòng tiêu tan không còn.
- Đây là Tiểu Lỗ, nó là Tiểu Hư.
Mục Lương thuận miệng giới thiệu hai câu.
Y Lộ Lộ nhìn Dạ Lỗ, trong lòng rục rịch nói:
- Nó thật là đáng yêu, ta có thể sờ một cái không?
- Có thể.
Mục Lương vươn tay nắm lấy Dạ Lỗ rồi nhét nó vào trong lòng cô gái tinh linh.
- Ngao ~~~
Chòm râu trên miệng Dạ Lỗ rung lên vài cái, ngoan ngoãn vùi vào trong lòng cô gái tinh linh, tùy ý để cô giở trò với mình.
- Tiếp tục lên đường đi.
Mục Lương khoanh chân ngồi trên đầu Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Hít hà ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh lè lưỡi, đã không còn bị sương mù đen che khuất, tốc độ phi hành của nó gia tăng không ít.
Mục Lương vươn tay ra, điều động năng lực mới Triệu Hồi Ngẫu Nhiên.
- Ông ~~~
Không gian trước mặt hắn chợt dao động một chút, sau đó không gian xuất hiện một vết nứt nhỏ, một con sóc từ trong khe rơi xuống.
Mục Lương nhanh tay lẹ mắt tiếp được con sóc, một người một thú bốn mắt nhìn nhau.
-....
Khóe mắt của Mục Lương khẽ giật một cái, đây chỉ là một con sóc bình thường, không tính là ma thú, ngay cả người bình thường cũng có thể một cái tát đập chết.
- Xèo xèo ~~~
Con sóc màu nâu phát ra tiếng kêu cao vút, lông trên người nó đều xù lên, cảnh giác nhìn nhân loại trước mặt.
- Thật là ngẫu nhiên…
Mục Lương hít sâu một hơi, nhấc đuôi sóc lên rồi ném nó vào trong khe hở không gian còn chưa khép lại.
- Xèo xèo ~~~
Tiếng kêu phẫn nộ của sóc nâu từ trong khe truyền ra, theo không gian hợp lại, tiếng kêu của nó dần dần nhỏ lại rồi biến mất, nó bị đuổi trở về vương quốc Hải Đinh xa xôi.
Trong một mảnh núi rừng không người đặt chân, một con sóc đột nhiên xuất hiện, sau khi ngã xuống lăn hai vòng mới đứng vững.
- Xèo xèo ~~~
Ánh mắt của nó mờ mịt, đứng ngẩn ngơ một hồi thì lại tiếp tục leo lên cây ngắt lấy trái cây.
Hai mắt của Hổ Tây sáng ngời, vội hỏi:
- Bệ hạ, đây là năng lực mới chiếm được sao?
- Ừm, có thể triệu hồi ngẫu nhiên một loại sinh vật qua đây.
Mục Lương thuận miệng giải thích.
Trên mặt Lan Đế lộ ra tiếc nuối nói:
- Con sóc vừa rồi hẳn là để lại, có thể nướng ăn.
- …...
Mục Lương giơ tay lên đỡ trán, thuộc hạ ăn quá nhiều thì phải làm gì đây?
Y Lộ Lộ cảm thán nói:
- Giống như ma pháp triệu hồi.
Mục Lương không nói tiếng nào, thi triển năng lực Triệu Hồi Ngẫu Nhiên lần nữa.
- Ông ~~~
Không gian trước mặt hắn xuất hiện một vết nứt, một con rắn xanh từ đó rớt xuống.
- …..
Mục Lương lại cạn lời, nắm lấy chỗ bảy tấc của rắn xanh.
- Hít hà ~~~
Rắn xanh chỉ dài bằng ngón cái người trưởng thành, lúc này nó đang giãy dụa ở giữa ngón tay của Mục Lương, cũng chỉ là một con rắn nhỏ bình thường.
- Cái này có thể ăn được không?
Đôi mắt của Lan Đế sáng lên.
Cô cảm thấy rất hứng thú đối với loài rắn, hình như ưng biết ăn rắn.
- Có độc, còn muốn ăn không?
Mục Lương liếc nhìn thiếu nữ một cái.
Lan Đế nghe vậy cười xấu hổ nói:
- Vậy thì thôi đi.
Mục Lương thuận tay vung lên, ném rắn xanh vào trong vết nứt không gian, trả nó về chỗ cũ.
Khóe mắt của Ly Nguyệt hiện ra ý cười, dịu dàng nói:
- Thử lại lần nữa?
- Tốt.
Mục Lương hít sâu một hơi, tiếp tục thi triển năng lực Triệu Hồi Ngẫu Nhiên.
- Ông ~~~
Lần này, không gian xuất hiện vết nứt lớn hơn hai lần trước đó, dài khoảng ba mét.
- A ~~~
Tiếng thét kinh hoảng chói tai từ trong khe truyền ra, một thiếu nữ mặc váy ngắn da thú từ trong khe hở không gian rơi xuống.
Mục Lương theo bản năng vươn tay ra, ôm lấy thiếu nữ váy ngắn.
Thiếu nữ thoạt nhìn chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, để tóc ngắn sóng vai, mặt trái xoan hợp với hai mắt to, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
- A.. A.. A.. ~~~
Thiếu nữ đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó là thét chói tai.
Mục Lương hoàn toàn hết chỗ nói rồi, hai lần trước thì triệu hồi ra động vật bình thường, sao tới lần thứ ba lại còn triệu hồi cả người sống chứ?
- Ngươi là ai, sao ta lại xuất hiện ở đây?
Thiếu nữ giãy giụa từ trên người Mục Lương xuống, ngay sau đó phát hiện mình ở giữa không trung, lại run rẩy ôm lấy chân nam nhân.
Mục Lương thành khẩn xin lỗi:
- Thật xin lỗi, đây là chuyện ngoài ý muốn.
Ly Nguyệt quan sát thiếu nữ tóc ngắn, trong lòng cũng không thể tưởng tượng nổi, làm sao lại triệu hồi người qua đây.
Thiếu nữ tức giận nói:
- Cái gì mà ngoài ý muốn, ta đang đi ở trên đường rất bình thường, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
- Ta có thể giải thích, ngươi đứng lên trước đi.
Yết hầu của Mục Lương nhấp nhô.
- Không, ta sợ.
Thiếu nữ sốt ruột từ chối.
Cô sợ cao, vị trí hiện tại là ở trên lưng ma thú, điều này làm cho cô càng thêm sợ hãi.
Hổ Tây và Lan Đế đi lên trước, quan sát thiếu nữ tóc ngắn.
- Ngươi, các ngươi muốn làm gì?
Giọng nói của thiếu nữ run rẩy, cảnh giác nhìn chăm chú vào đám người Hổ Tây.
Lan Đế nghiêm mặt nói:
- Ngươi buông tay ra trước đi, đừng ôm lấy bệ hạ của chúng ta.
- Đúng vậy, buông tay.
Hổ Tây bất mãn nói.
- Bệ hạ?
Thiếu nữ sửng sốt một chút, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Mục Lương.
Cô chớp mắt, đôi môi trắng bệch dần dần mở lớn, kinh ngạc thốt lên:
- Ngươi là quốc vương vương quốc Huyền Vũ?
Cô đã nhìn thấy Mục Lương trên TV, hơn nữa không chỉ là một lần.
- Là ta.
Mục Lương gật đầu một cái.
- Thật sự là quốc vương vương quốc Huyền Vũ!
Thiếu nữ hưng phấn, bất chấp sợ hãi vội vã đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp còn có chút ửng đỏ.