Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 687 - Chương 3333 - Cái Mạng Nhỏ Của Ta Phải Viết Di Chúc Ở Đây Rồi (1)

Chương 3333 - Cái Mạng Nhỏ Của Ta Phải Viết Di Chúc Ở Đây Rồi (1)
Chương 3333 - Cái Mạng Nhỏ Của Ta Phải Viết Di Chúc Ở Đây Rồi (1)

Ly Nguyệt đi lên trước, chắn giữa Mục Lương và thiếu nữ.

Cô nghiêm túc nói:

- Thành thật xin lỗi, bất ngờ làm ngươi đi tới nơi này, chúng ta sẽ tiễn ngươi trở về.

- Không sao, không có việc gì đâu.

Thiếu nữ vội vã xua tay, sự chú ý từ đầu đến cuối đều rơi vào trên mặt Mục Lương.

Cô ngượng ngập nói:

- Huyền Vũ bệ hạ, ta tên là Kỳ Á.

- Ta đưa ngươi trở về trước...

Mục Lương vừa nói vừa nhìn về phía khe hở không gian, mới phát hiện bọn họ chậm trễ quá lâu, khe hở không gian triệu hồi đã khép lại.

Hắn thầm than một tiếng, nói:

- Vừa rồi ngươi ở nơi nào? Ta đang suy nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để tiễn ngươi trở về.

- Ta ở thành Bình Xa của vương quốc San Hưu nha

Kỳ Á thanh thúy nói.

Ly Nguyệt lắc đầu nói:

- Thành Bình Xa, vương quốc San Hưu… Hình như bên kia không có Cửa Không Gian Truyền Tống.

- Vậy thì khó rồi.

Mục Lương cau mày, hắn không thể lập tức rời khỏi Thiên Quốc được.

- Các ngươi muốn đi đâu vậy, ta có thể đi theo không?

Kỳ Á vẫn luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn chăm chú vào nam nhân.

Mục Lương suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ngươi đi theo chúng ta trước đi, chờ rời khỏi Thiên Quốc rồi nghĩ cách đưa ngươi trở về.

- Được... Khoan đã, ngươi vừa nói nơi này là nơi nào?

Vẻ mặt của Kỳ Á chợt cứng đờ.

Mục Lương bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của Kỳ Á rồi lặp lại một lần nữa:

- Ngươi không nghe lầm đâu, nơi này là Thiên Quốc.

-....

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Kỳ Á từ đỏ bừng thoáng cái biến thành tái nhợt.

Giọng nói của cô run rẩy, hỏi:

- Huyền Vũ bệ hạ, vì sao lại luẩn quẩn trong lòng mà đến Thiên Quốc chứ?

Cô nghe nói qua Thiên Quốc đáng sợ, được mệnh danh là Sinh Mệnh Cấm Khu, người đi vào gần như không thể trở ra.

- Nơi này rất đáng sợ sao?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Kỳ Á không khỏi hỏi ngược lại:

- Nơi này chính là Sinh Mệnh Cấm Khu, chẳng lẽ không đáng sợ sao?

Khóe môi của Mục Lương cong lên, nhàn nhạt nói:

- Đến bây giờ vẫn chưa có thứ nào có thể khiến ta sợ hãi.

Kỳ Á há miệng, một lúc lâu sau vẫn không biết nên phản bác như thế nào.

- Hít hà ~~~

Rắn Vong Linh Bốn Cánh rung cánh, tiếp tục bay về phía chỗ sâu trong Thiên Quốc.

- Xong rồi, mạng nhỏ của ta muốn viết di chúc ở đây rồi.

Kỳ Á lộ ra vẻ mặt cầu xin, co quắp ngồi xuống đất rơi nước mắt.

Khoé miệng của Mục Lương khẽ co giật, cuối cùng vẫn là lên tiếng an ủi:

- Đừng khóc, chỉ cần đi theo ta thì sẽ không sao.

- Hu hu ~~~

Nước mắt trên mặt Kỳ Á càng nhiều hơn, ngay sau đó là oà khóc.

Mục Lương đau đầu không thôi, không hiểu sao lại triệu hồi thiếu nữ này đến Thiên Quốc, chuyện này là hắn đuối lý.

Đám người Hổ Tây và Lan Đế đưa mắt nhìn nhau, dồn dập tiến lên an ủi thiếu nữ, một hồi lâu mới làm cho cô dừng khóc.

Ly Nguyệt đưa một tấm khăn giấy cho thiếu nữ, trấn an nói:

- Tiểu thư Kỳ Á yên tâm đi, có bệ hạ chúng ta ở đây, ngươi sẽ rất an toàn.

Kỳ Á nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, ngước mắt nhìn vào đôi mắt của cô gái tóc trắng, buồn khổ nói:

- Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ.

Hổ Tây vỗ vỗ vai thiếu nữ, nhẹ nhàng nói:

- Hãy tin tưởng bệ hạ của chúng ta, hắn chính là cường giả Đế cấp nha.

- Đế cấp, chưa từng nghe qua.

Kỳ Á mờ mịt lắc đầu.

Cô chỉ là một người có thực lực yếu ớt, cũng không hiểu rõ đối với cường giả cấp 8 trở lên, chớ đừng nhắc tới Đế cấp trong truyền thuyết.

-....

Hổ Tây hết chỗ nói rồi, nhẫn nhịn ngồi xuống bắt đầu phổ cập khoa học.

Kỳ Á nghe xong đôi môi hồng mở to, ánh mắt nhìn về phía Mục Lương càng sùng bái hơn, chỉ là sự lo lắng trong đáy mắt vẫn không giảm bớt.

- Nhưng nơi này là Thiên Quốc, có lẽ còn có tồn tại mạnh hơn so với Đế cấp.

Cô nhỏ giọng nói.

- Vậy thì càng làm cho người ta mong đợi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Kỳ Á bĩu môi nói:

- Ta không quá chờ mong đâu.

Mục Lương cười một tiếng, trấn an nói:

- Chuyện này là lỗi của ta, nhưng ngươi yên tâm, ta đảm bảo sẽ giữ an toàn cho ngươi.

- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Kỳ Á ỉu xìu trả lời một câu.

Mục Lương suy nghĩ một chút, lấy ra một ít Bào Tử Phục Sinh rồi đưa cho cô gái, nói:

- Ngươi ăn cái này đi, nếu phải chết bất ngờ thì ngươi còn có thể sống lại một lần.

- Phục sinh, thật hay giả?

Trên mặt của Kỳ Á lộ ra vẻ nghi ngờ.

- Không muốn thì thôi.

Mục Lương nói xong thì muốn thu hồi Bào Tử Phục Sinh.

- Ta muốn!

Kỳ Á nhanh tay lấy đi Bào Tử Phục Sinh, không hề nghĩ ngợi mà cho vào miệng.

Cô nghĩ người trước mắt là quốc vương Huyền Vũ, không cần thiết phải cảnh giác hay lừa dối cô.

Mục Lương hơi nhướng mày, phủi tay quay người lại, chỉ huy Rắn Vong Linh Bốn Cánh đi tới trước.

Kỳ Á xoa bụng, sau khi ăn xong Bào Tử Phục Sinh không cảm nhận được cơ thể có thay đổi gì, thậm chí cảm giác giống như có chút đói bụng.

- Muốn ăn một chút gì không?

Ly Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

- Có thể chứ?

Đôi mắt đẹp của Kỳ Á lập tức sáng ngời.

- Đương nhiên.

Ly Nguyệt lên tiếng, lấy ra một hộp đồ ăn từ trong ma cụ không gian chứa đựng, bên trong chứa bánh quy và một ít bánh ngọt.

Cô mở hộp đồ ăn ra, đưa tới trước mặt cô gái rồi nói:

- Ăn đi.

- Thơm quá, thoạt nhìn ăn rất ngon!

Kỳ Á không khỏi cầm lên một khối bánh bích quy cho vào miệng.

Hổ Tây chớp chớp mắt, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Y Lộ Lộ cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ nhìn thiếu nữ ăn bánh quy.

Lan Đế thanh thúy hỏi:

- Ngươi đột nhiên chạy đến đây, người nhà biết được sẽ lo lắng chứ?

- Không đâu, bọn họ còn ước gì ta chết quách cho rồi.

Kỳ Á nói không chút để ý.

- Hả, vì sao chứ?

Lan Đế sửng sốt một chút.

Ánh mắt của Kỳ Á trở nên ảm đạm, miễn cưỡng cười vui nói:

- Bởi vì ta là cha và hầu gái sinh ra, bọn họ cảm thấy thân phận của ta ti tiện, mỗi ngày luôn nghĩ cách giày vò ta.

Đám người Hổ Tây trầm mặc và chau mày, các cô ghét nhất đám người kỳ thị thân phận người khác.

- Cha ngươi đâu, hắn không bảo vệ ngươi sao?

Ly Nguyệt cau mày hỏi.

Kỳ Á thấp giọng đáp:

- Cha ta cũng ghét ta, cho rằng là mẹ câu dẫn hắn, trên thực tế là hắn uống rượu say làm bậy...

Thiếu nữ còn chưa nói hết lời nhưng mọi người cũng đều nghe hiểu.

- Thật là đám cặn bã!

Hổ Tây tức giận bất bình mắng một tiếng.

- Bánh này ăn ngon thật.

Kỳ Á vùi đầu ăn bánh ngọt, không nói thêm chuyện trong nhà nữa.

Bình Luận (0)
Comment