Ly Nguyệt dịu dàng nói:
- Ăn không đủ thì vẫn còn.
Mấy người đều là cảm tính, trời sinh có lòng thương hại đối với người yếu.
- Sức ăn của ta rất nhỏ, những thứ này ta ăn không hết đâu.
Kỳ Á vội vàng xua tay nói.
- Được rồi.
Ly Nguyệt mím môi một cái, rót một ly nước cho thiếu nữ.
Các cô cũng rất ăn ý, không hỏi thêm gì về chuyện nhà của thiếu nữ nữa.
- No quá đi.
Kỳ Á vuốt bụng, trả phần bánh ngọt còn lại cho cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt nhìn thoáng qua, thuận tay đưa cho cô gái tinh linh.
Đôi mắt của Y Lộ Lộ lập tức sáng ngời, ôm lấy hộp đựng thức ăn không muốn buông tay.
Kỳ Á ăn no rồi thì yên tĩnh lại, lúc này mới rảnh rỗi quan sát các người xung quanh, khi nhìn thấy cánh của các cô gái tinh linh thì đôi mắt đẹp nhất thời sáng ngời.
- Cánh rất đẹp.
Cô lên tiếng thán phục.
- Đẹp à?
Y Lộ Lộ phồng má, chớp chớp mắt nhìn chăm chú vào thiếu nữ.
Kỳ Á cảm thán nói:
- Rất đẹp nha, thật hâm mộ ngươi có thể bay lượn trên bầu trời.
- Ta vừa mới bay được hai ngày này thôi, ít nhiều nhờ có Mục Lương đại nhân.
Y Lộ Lộ nói xong nhìn về phía nam nhân đứng ở trước đó.
Mục Lương quay đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói:
- Chờ gặp được cánh tốt hơn thì ngươi có thể đổi một lần nữa.
- Thật sao?
Y Lộ Lộ mừng rỡ lên tiếng.
- Đương nhiên.
Mục Lương mỉm cười, trong lòng đã có mấy lựa chọn, ví dụ như cánh của Kim Ô Thánh Quang.
Y Lộ Lộ cảm động lên tiếng:
- Mục Lương đại nhân thật tốt.
Hổ Tây kiêu ngạo nói:
- Từ trước đến nay bệ hạ đều rất tốt với người của mình.
Trong mắt của Kỳ Á hiện lên tia hâm mộ, nhưng vừa nghĩ tới gia đình sốt ruột của mình, tâm trạng lại trở nên thấp xuống.
Người mẹ quan tâm cô nhất đã bị xử tử, thiếu nữ đã sắp quên mất dáng vẻ của đối phương.
Cô rất muốn chạy trốn khỏi căn nhà đó, lần này có lẽ là một cơ hội rất tốt, tiền đề là cô còn có thể sống sót rời khỏi Thiên Quốc.
- Nhìn thấy vùng đất đỏ rồi.
Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.
Ở cuối tầm mắt của hắn, phần cuối mặt đất màu đen đặc xuất hiện một màu đỏ, đầu tiên giống như một sợi dây nhỏ màu đỏ, sau đó mở rộng ra.
Đám người Ly Nguyệt nghe vậy thì lập tức lên tinh thần, các cô đều dừng vui cười, trên mặt hiện lên thần sắc nghiêm túc.
Kỳ Á mờ mịt hỏi:
- Vùng đất đỏ là gì?
Y Lộ Lộ giải thích với giọng điệu nghiêm túc:
- Nhìn thấy vùng đất màu đỏ nghĩa là chúng ta phải đi vào chỗ sâu nhất của Thiên Quốc.
- Cô lỗ ~~~
- Ở chỗ sâu nhất trong Thiên Quốc, thôi xong rồi...
Kỳ Á nuốt nước miếng một cái, giọng nói run rẩy.
…
- Hít hà ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh giảm tốc độ phi hành, chậm rãi tới gần mặt đất màu đỏ.
Đường ranh giới giữa vùng đất đen đặc và vùng đất đỏ sẫm rất rõ ràng, nhìn không giống như là hình thành tự nhiên, càng giống như là của cường giả thi triển thủ đoạn thông thiên mà thành.
Đám người Y Lộ Lộ khẩn trương vô cùng, đến tột cùng thì ở chỗ sâu trong Thiên Quốc sẽ có cái gì đây?
Mục Lương vẫn bình tĩnh như cũ, đưa mắt nhìn ra xa mặt đất đỏ sậm, xa xa có quần sơn trùng điệp chập chùng, hình như còn có cả thảm thực vật màu đỏ như máu, khoảng cách quá xa nên hắn không thể thấy rõ được.
Trên không trung của quần sơn còn có mấy ngọn núi lớn lơ lửng, giữa ngọn núi còn có mây mù lượn quanh, thoạt nhìn giống như là tiên cảnh, đó là trong trường hợp mặt đất không phải có màu đỏ như máu.
- Thì ra chỗ sâu nhất Thiên Quốc là dáng vẻ này.
Hổ Tây lên tiếng thán phục.
Y Lộ Lộ nói với giọng run rẩy:
- Chính là chỗ này, Mục Lương đại nhân phải cẩn thận, nơi đây có rất nhiều dị thú bị Ma Linh sống nhờ.
- Ta biết rồi.
Mục Lương lên tiếng.
Kỳ Á tới gần Mục Lương, lúc này sự bất an trong lòng mới giảm đi vài phần.
Y Lộ Lộ cũng giống vậy, cô vốn dĩ không muốn tới nơi này, nhưng vì báo đáp ân tình của Mục Lương nên mới kiên trì đi theo, thật ra trong lòng vẫn sợ hãi.
Ly Nguyệt lấy ra trường cung, chuẩn bị chiến đấu.
Mục Lương bình thản nói:
- Vẫn chưa nhìn thấy dị thú xuất hiện, mọi người chớ lo lắng.
- Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn nha.
Kỳ Á nhỏ giọng nói.
- Tốt.
Mục Lương ôn hòa đáp.
Y Lộ Lộ vẫn ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh, lông mày nhíu lại, nghi ngờ nói:
- Kỳ lạ thật, sao lần này không có dị thú?
Cô nhớ lại lần trước đi lầm vào nơi này, suýt nữa thì chết, nếu như không phải có đám người tộc trưởng thì cô tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này.
Cũng chính bởi vì lần đó mà tộc Tinh Linh Viễn Cổ chỉ còn lại một mình cô.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Mục Lương đã giết chết nhiều dị thú như vậy, hẳn là sẽ không phải vô cùng vô tận chứ.
- Ta cũng không biết...
Y Lộ Lộ lắc đầu.
Cô đã lâu lắm không tới chỗ sâu trong Thiên Quốc, đã không biết trong đây biến hóa như thế nào.
- Hít hà ~~~
Cơ thể của Rắn Vong Linh Bốn Cánh run một cái, không chịu khống chế mà rơi xuống đất.
- A! Có chuyện gì vậy?
Kỳ Á thét chói tai.
Mục Lương nhíu mày, mang theo mọi người biến mất, khi xuất hiện lại đã đạp chân lên mặt đất đỏ sậm.
- Phù ~~~
Đám người Hổ Tây và Lan Đế nghĩ mà sợ, vỗ ngực một cái.
Ly Nguyệt cau mày nói:
- Mới vừa rồi là thế nào, lại là cấm không sao?
- Không giống, nó giống như là hiệu quả của ma pháp trận hơn.
Vẻ mặt Mục Lương nghiêm túc.
Hắn vừa mới nỗ lực thi triển năng lực ảnh hưởng đến một mảnh không gian này, hiệu quả là có, nhưng cần liên tục duy trì năng lực, không thể vĩnh viễn thay đổi hiệu quả cấm không.
Có thể tạo ra hiệu quả này, hắn chỉ có thể đoán được là ma pháp trận, hơn nữa rất có thể là ma pháp vượt qua Thánh Giá.
- Càng ngày càng thú vị.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, phát hiện này làm cho hắn càng xác định Ma Pháp Thần ở chỗ sâu trong Thiên Quốc.
Y Lộ Lộ thử muốn bay lên, mỗi lần mới cách mặt đất một mét thì đều gặp phải trở lực trở xuống mặt đất.
Cô nhìn về phía Mục Lương, lo lắng hỏi:
- Không thể bay thì phải làm sao bây giờ?
- Ngồi xe đi vào.
Mục Lương suy nghĩ một chút rồi đáp.
Hắn vung tay lên, một chiếc xe hơi xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hổ Tây nhìn thoáng qua, lẩm bẩm:
- Nhưng chỉ có bốn vị trí.
- Chuyện này đơn giản thôi.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, vươn tay ngưng tụ lưu ly chế tạo ra một chiếc xe tải rồi cố định nó ở phía sau xe hơi.
Trên xe tải có bốn vị trí, đủ cho mọi người ngồi.