Mục Lương mở cửa vị trí điều khiển rồi ngồi xuống, nói:
- Lên xe đi, ta tới lái xe.
Rắn Vong Linh Bốn Cánh thu nhỏ hình thể lại, rơi vào trên vai của hắn.
Ly Nguyệt nghe vậy thì ngồi vào chỗ ghế phụ kế bên tài xế.
Trên mặt Y Lộ Lộ mang vẻ kinh ngạc, liếc nhìn vị trí trong xe, lại nhìn cánh sau lưng của mình một chút.
Cô thở dài nói:
- Ta có cánh, chỉ có thể ngồi xe khác.
- Ta và Kỳ Á ngồi ghế sau, Hổ Tây, ngươi ngồi với Y Lộ Lộ đi.
Lan Đế nói xong thì kéo tay thiếu nữ tiến vào vị trí ghế sau.
-.....
Hổ Tây co giật khóe miệng, cuối cùng vẫn đồng ý ngồi trên xe tải cùng với Cổ Tư Mỹ và Y Lộ Lộ.
Mục Lương khởi động xe hơi, thuần thục giẫm lên chân ga, xe hơi kéo theo xe tải chạy như bay tới trước.
- A.. A.. A.. ~~~
Y Lộ Lộ và Kỳ Á đều thét chói tai, bị tốc độ của xe hơi làm cho chấn động.
- Thả lỏng, xe này rất an toàn.
Hổ Tây vỗ vỗ vai người bên cạnh.
Y Lộ Lộ cắn môi dưới, thích ứng một hồi lâu mới không sợ, dần dần bắt đầu cảm thấy hưng phấn.
Vùng đất màu đỏ sậm coi như bằng phẳng, xe hơi chạy ở trên đó cũng không có quá nhiều cảm giác xóc nảy, nhưng đối với xe tải phía sau mà nói thì cảm giác xóc nảy lại rất mạnh.
Hổ Tây dùng tay nắm chặt lấy tay vịn của xe tải, cơ thể lắc lư theo xe tải.
Y Lộ Lộ mới hưng phấn một hồi cũng cảm thấy sắp không chịu nổi, dần dần an tĩnh lại.
Mục Lương nhìn về phía trước, mục đích là quần sơn màu đỏ kia, còn có ngọn núi lơ lửng trên bầu trời.
- Ầm ầm ~~~
Xe hơi chạy như bay trên mặt đất màu đỏ, lưu lại bụi mù cuồn cuộn ở phía sau.
Thời gian trôi đi, chẳng mấy chốc đã qua nửa giờ.
Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt híp lại, nói với ngữ khí ngưng trọng:
- Nhìn không xa, sao chạy lâu như vậy lại không thấy gần hơn một chút nào?
Mục Lương vừa mới định hạ tốc độ xuống thì sau lưng truyền đến tiếng kinh ngạc.
- Bệ hạ, phía sau có cái gì đuổi theo!
Hổ Tây thét lên.
Cô nhìn về phía sau, có hơn mười con Thiên Túc Ngô Công đang độn thổ dưới mặt đất, mỗi một con đều có hình thể vượt qua ba trăm mét, giống như từng chiếc xe hàng lớn lao về phía mọi người.
Y Lộ Lộ nhìn dáng vẻ xấu xí của Thiên Túc Ngô Công, cơ thể không khỏi run rẩy, khí tức của bọn nó tản ra đều là cấp 8.
- Ngồi vững vàng.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, đạp cần ga xe hơi đến tận cùng, làm cho tốc độ của xe hơi tăng vọt.
- A.. A.. A.. ~~~
Đám người cô gái tinh linh và Hổ Tây lại hét ầm ĩ lần nữa, các cô đều quay đầu nhìn về phía sau, Thiên Túc Ngô Công đuổi theo không bỏ.
- Bọn nó cũng đều bị Ma Linh sống nhờ!
Y Lộ Lộ hô to.
- Mục Lương, sao không giải quyết bọn nó luôn đi?
Ly Nguyệt quay đầu nhìn về phía sau.
- Ta muốn thử xem xe nhanh hay là bọn nó nhanh hơn.
Mục Lương thuận miệng trả lời một câu.
- ….Ngươi chơi vui vẻ là được rồi.
Ly Nguyệt cạn lời nói.
Mục Lương khẽ cười một tiếng, đã lâu rồi hắn không đua xe, giờ phút này tìm về cảm giác khi đua xe ở kiếp trước.
Lòng bàn tay của Y Lộ Lộ đổ mồ hôi, cô đứng lên trên xe tải, lấy ra trường cung và mũi tên, bắt đầu tấn công nhóm Thiên Túc Ngô Công.
- Hưu hưu hưu ~~~
Mũi tên sắc bén bắn ra, chính xác đánh trúng Thiên Túc Ngô Công, chỉ là đối với bọn chúng mà nói thì đó chỉ là gãi ngứa, mũi tên sắc căn bản không thể xuyên qua lớp vỏ cứng rắn.
- Vô dụng.
Vẻ mặt của Y Lộ Lộ trắng bệch.
Trong ghế sau xe hơi, sắc mặt của Kỳ Á càng tái nhợt, trong lòng cầu nguyện mọi người sẽ không có việc gì.
Lan Đế quay đầu nhìn về phía sau, nhắc nhở:
- Bệ hạ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị đuổi kịp!
- Xem ra tốc độ của xe hơi vẫn là quá chậm.
Mục Lương đáng tiếc nói.
Hắn hơi chuyển động suy nghĩ, trên bầu trời đánh xuống Thánh Quang Lôi Phạt, trong khoảnh khắc đã kích sát hơn mười con Thiên Túc Ngô Công.
Mục Lương đạp phanh khiến xe hơi dừng lại.
Xe tải ở phía sau bởi vì quán tính nên tiếp tục phóng tới trước, nhưng chẳng mấy chốc đã bị hắn thi triển năng lực ổn định lại.
- Phù phù ~~~
Y Lộ Lộ thở phì phò, nghĩ mà sợ nhìn về phía sau, thi thể của Thiên Túc Ngô Công nằm ngổn ngang trên mặt đất màu đỏ sậm.
- Làm ta sợ muốn chết...
Cô không khỏi nuốt nước miếng một cái, nhịp tim dần dần khôi phục bình thường.
Trong xe hơi, vẻ mặt của Kỳ Á trắng bệch, sau khi nhìn thấy Thiên Túc Ngô Công đều bị giải quyết, cơ thể căng thẳng mới trầm tĩnh lại.
- Thả lỏng, không có chuyện gì đâu.
Lan Đế trấn an nói.
- Ta không sợ...
Đôi môi của Kỳ Á run rẩy, từ lúc sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện kích thích như vậy.
Lan Đế chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi:
- Thật không, vậy sao tay của ngươi lại run rẩy như vậy?
- Có sao?
Kỳ Á giơ tay lên, nhìn ngón tay không ngừng run của mình, lập tức rơi vào trầm mặc.
Mục Lương quay đầu hỏi:
- Có cần nghỉ ngơi không?
- Cần...
Kỳ Á mếu máo nói.
- Vậy nghỉ ngơi nửa giờ.
Mục Lương cười một tiếng, mở cửa xe đi xuống.
Ly Nguyệt và Lan Đế cũng xuống xe, đất đai đỏ thẫm dưới chân cứng rắn như đá.
Kỳ Á vịn tay lên thân xe muốn đi theo ba người, bước chân run rẩy, giả vờ kiên cường nở một nụ cười.
Ly Nguyệt dịu dàng nói:
- Nếu cơ thể không thoải mái thì ngươi ngồi trong xe đi.
- Ta xuống hít thở không khí đây.
Kỳ Á nói với giọng điệu khô cứng.
Ly Nguyệt mỉm cười không nói gì, đổi thành bất kỳ một người bình thường nào khác, khi trải qua chuyện này cũng đều sẽ bị hù dọa đến run chân.
Y Lộ Lộ đi xuống xe tải, chân cũng có chút mềm, nhưng mà là bởi vì xe tải quá xóc nảy.
Mục Lương ôn hòa hỏi:
- Các ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì.
Cổ Tư Mỹ và Hổ Tây lên tiếng đáp.
- Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi đi.
Mục Lương gật đầu một cái, cất bước đi về phía thi thể của Thiên Túc Ngô Công ở phía xa.
Hổ Tây tò mò hỏi:
- Bệ hạ muốn đi làm cái gì thế?
- Nhìn xem có tài liệu có thể sử dụng hay không.
Mục Lương thuận miệng trả lời.
Thiên Túc Ngô Công có thực lực cấp 8, cho dù đã bị Ma Linh ký sinh thì trên người vẫn còn tài liệu sử dụng được.
Hổ Tây lại hỏi:
- Ngươi có cần ta giúp một tay không?
- Không cần đâu.
Mục Lương đáp mà không quay đầu lại, phất phất tay.
Bước tiếp theo, thân hình của hắn biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện ở trước mặt Thiên Túc Ngô Công.
Hắn quan sát Thiên Túc Ngô Công, trên người bọn nó còn có Ma Linh đang ngọ nguậy, tản ra mùi vị khó ngửi.