Đôi môi của Cổ Tư Mỹ run lên, cô gái tóc trắng nói ra mấy suy đoán đều rất có khả năng.
- Ong ong ong ~~~
Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa ra ánh sáng xanh chói mắt, hàng ngàn hàng vạn dây leo như du long bay lượn, kích sát từng con Ma Linh, đồng thời bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh biếc, chặt đứt đường lui của kẻ địch.
- Răng rắc ~~~
Dưới sự tấn công của Mục Lương, ma pháp trận Đế cấp xuất hiện vết nứt, mơ hồ có dấu hiệu vỡ vụn.
- Thánh Quang Lôi Phạt.
Mục Lương lạnh lùng phun ra mấy chữ, bầu trời nhất thời sáng ngời, tiếng sấm nổ điếc tai đau óc.
- Ầm ầm ~~~
Hàng trăm hàng ngàn Thánh Quang Lôi Phạt từ trên trời giáng xuống, toàn bộ đánh vào ma pháp trận Đế cấp, đồng thời không gian lại vặn vẹo, mài mòn ma pháp trận.
- Phá cho ta!
Mục Lương gầm lên một tiếng.
- Răng rắc ~~~
Mấy ngọn núi lớn trên không trung bắt đầu chấn động, ma pháp trận Đế cấp bắt đầu vỡ vụn.
Kỳ Á vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng trời đất như muốn sụp đổ, mơ hồ có thể nhìn thấy nam nhân đang lơ lửng giữa không trung.
- Ầm ầm ~~~
Ma pháp trận Đế cấp hoàn toàn tan vỡ, khí tức màu máu đỏ tản đi, làm cho không gian dần dần khôi phục bình thường.
- A.. A.. A.. A ~~~~
Tiếng rít của Ma Linh trở nên yếu ớt, Trà Thụ Sinh Mệnh công kích không ngừng, giết sạch Ma Linh chui từ dưới đất lên.
Mục Lương ngước mắt nhìn chăm chú vào mấy ngọn núi lớn trên không trung, mơ hồ cảm nhận được nơi đó có khí tức làm người ta chán ghét.
…
Mục Lương từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt đám người Ly Nguyệt.
Hắn quan tâm hỏi han:
- Mọi người không sao chứ?
- Còn tốt, không chết được.
Hổ Tây đáp với sắc mặt trắng bệch.
Mục Lương gật đầu một cái, bình tĩnh nói:
- Đã nhìn ra được.
Ánh mắt của Hổ Tây u oán, lộ ra vẻ mặt “ngươi không nên hỏi thăm chúng ta thêm một chút sao?
- Khụ khụ ~~~
Kỳ Á ho khan kịch liệt mấy tiếng, ủy khuất nhìn về phía nam nhân.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên một tia không được tự nhiên, sau đó giơ tay lên ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh, lần lượt đánh vào trong cơ thể các cô gái.
Kỳ Á phát ra tiếng kêu thoải mái, vẻ mặt chẳng mấy chốc đã trở nên hồng hào hơn, cơn đau thể xác và tinh thần đều biến mất.
Mấy người Hổ Tây và Lan Đế cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- A ~~~
- Bây giờ mọi người còn có chỗ nào không ổn nữa không?
Mục Lương bình thản hỏi.
Hổ Tây vội vàng lắc đầu, nhếch miệng cười nói:
- Bệ hạ thật là một người tốt bụng!
- ...
Mục Lương co giật khóe miệng, thật là hết chỗ nói rồi.
Hắn nhìn về phía Ly Nguyệt, dịu dàng dặn dò:
- Các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi giải quyết Ma Linh còn lại, sau đó chúng ta đi lên phía trên.
- Tốt.
Ly Nguyệt đáp một tiếng.
Mục Lương bay lên cao, hướng về phía mấy ngọn núi lớn dựng dục Ma Linh.
Sau một trận tiếng nổ lớn chấn thiên động địa, quần sơn vốn đang kéo dài không ngớt dần dần biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất bằng phẳng màu đỏ thẫm.
Kỳ Á trừng to hai mắt, đây chính là thực lực của cường giả Đế cấp sao?
- Bốp bốp ~~~
Mục Lương vỗ tay một cái, thảm thực vật dựng dục Ma Linh đều bị thiêu rụi, Ma Linh vẫn còn đang thai nghén ở bên trong đều không buông tha.
Hắn trở lại trước mặt đám người Ly Nguyệt, thấy các cô đã nghỉ ngơi tốt, vẻ mặt đều hồng hào.
Mục Lương ôn hòa hỏi:
- Có cần nghỉ ngơi thêm một chút không?
Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp:
- Không cần, chúng ta đều đã khôi phục rồi.
Mấy người Cổ Tư Mỹ cũng gật đầu lia lịa, các cô đều tò mò về bí mật trong ngọn núi lớn lơ lửng trên đỉnh đầu.
- Vậy thì lên đó thôi.
Mục Lương mỉm cười, bùn đất dưới chân bay lên trời, nâng các cô gái bay về phía quần sơn trên không trung.
Hắn cho rằng trong ngọn núi phía trên có ma pháp trận, đây là nguyên nhân núi lớn có thể lơ lửng trên không trung.
Mục Lương nghĩ đến Thang Vận Chuyển mà mình nghiên cứu ra, có lẽ hắn có thể cải biến một chút, dùng ma pháp trận thay thế, như vậy không cần tốn hết tâm tư xây dựng mạch lộ để làm cho bãi đáp lơ lửng.
- Ông ~~~
Đám người Mục Lương đáp xuống một ngọn núi lớn trên không trung, mơ hồ có thể nhìn thấy kiến trúc trên đỉnh núi.
- Nơi đó có phòng ở.
Lan Đế lanh mắt lên tiếng.
- Đi qua xem thử đi.
Ánh mắt của Mục Lương bình tĩnh, cất bước đi về phía phòng ốc trên đỉnh núi.
Đó là một ngôi nhà được xây dựng từ tảng đá màu xanh đen, nhìn tổng thể hơi lộ ra vẻ mộc mạc.
Xung quanh nhà đá không có bất kỳ thảm thực vật nào, tản ra khí tức mục nát.
Hổ Tây lẩm bẩm:
- Thoạt nhìn không giống như là chỗ ở của Ma Linh Vương hoặc là Ma Pháp Thần.
- Vào xem sẽ biết.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, khí tức làm người ta chán ghét bay ra từ trong căn nhà đá này.
Ly Nguyệt nghe vậy đi lên trước, vươn tay muốn đẩy cánh cửa đá kia.
- Để ta.
Mục Lương nắm tay của cô gái tóc trắng, kéo cô lại phía sau.
Hắn giơ tay lên dán lên cửa đá rồi dùng sức đẩy, cửa đá không nhúc nhích chút nào.
- Quả nhiên là không có đơn giản như bề ngoài.
Hai mắt của Mục Lương hiện lên tia sáng, bắt đầu dùng lực lượng lớn hơn tác động lên cửa đá.
Cửa đá vẫn không nhúc nhích, giống như là không chịu bất kỳ lực đạo nào.
- Có gì đó quái lạ.
Mục Lương thả tay xuống, cẩn thận quan sát cửa đá.
Cổ Tư Mỹ suy đoán:
- Có khi nào là có ma pháp trận không?
Mục Lương nhắm mắt lại vươn tay dán lên trên cửa đá lần nữa.
Thời gian trôi đi, thoáng chốc đã qua vài chục phút.
- Là có ma pháp trận.
Hắn mở to hai mắt, trong lòng tán thưởng không ngớt.
Mục Lương không thể không thừa nhận rằng trình độ của Ma Pháp Thần đối với ma pháp và ma pháp trận vượt xa hắn, nếu không thì hắn đã không cần tiêu tốn vài chục phút mới dò xét ra nơi ẩn núp của ma pháp trận.
- Có thể phá vỡ không?
Cổ Tư Mỹ chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi.
- Được, nhưng mà cần thời gian.
Mục Lương trầm giọng đáp, hắn nhìn về phía Ly Nguyệt, dặn dò:
- Mấy ngày nay không cần phải xen vào ta, các ngươi chăm sóc bản thân cho tốt, ta tranh thủ sớm một chút giải trừ ma pháp trận.
- Tốt.
Ly Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Mục Lương khoanh chân ngồi xuống ở trước cửa đá, hai tay đặt trên cửa, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, tinh thần lực và linh hồn lực thăm dò vào trong cửa đá, bắt đầu phá giải ma pháp trận trên đó.
Phạm vi xung quanh trở nên yên tĩnh lại.
Đám người Ly Nguyệt và Hổ Tây đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều tự giác giữ yên lặng, ngồi xuống cách Mục Lương hơn mười mét.