- Không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian đây.
Lan Đế nhỏ giọng nói.
Cổ Tư Mỹ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp lại:
- Không biết, tạo ma pháp trận khó, muốn phá giải lại càng khó hơn.
- Chờ là được, chúng ta đừng quấy rầy Mục Lương.
Ly Nguyệt thấp giọng nói.
- Ta biết rồi.
Đám người Y Lộ Lộ đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- Cô lỗ ~~~
Đúng lúc này thì bụng của Kỳ Á chợt kêu to, điều này làm cho cô ngượng ngùng cúi đầu.
- Ngươi lại đói à?
Đôi mắt của Y Lộ Lộ trừng to.
Kỳ Á nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ta cũng đâu có muốn như vậy....
Ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện kích thích, sau mấy lần lao lực quá độ, cô rất nhanh lại đói bụng.
- Ăn một chút bánh bích quy lót dạ trước đi.
Ly Nguyệt lấy ra hộp đồ ăn đựng bánh quy rồi đưa cho thiếu nữ.
Đôi mắt đẹp của Kỳ Á sáng lên, cảm kích nói:
- Cảm ơn chị Ly Nguyệt!
- Ăn đi.
Ly Nguyệt dịu dàng nói.
Kỳ Á không khách khí, ăn hết cái này đến cái khác, giống như là sợ sau này lại không thể ăn được nữa.
- Nước đây.
Hổ Tây đưa ra bình nước.
- Cảm ơn ngươi.
Kỳ Á lại cảm kích lên tiếng.
Cô ăn một miếng bánh bích quy rồi lại uống một miếng nước, vẻ mặt rất thoả mãn.
- Cô lỗ ~~~
Thấy thiếu nữ ăn ngon như vậy, lúc này đến lượt bụng của Y Lộ Lộ phát ra âm thanh biểu tình khiến cô xấu hổ không thôi.
- Thôi được rồi, để ta làm chút đồ ăn.
Ly Nguyệt bất đắc dĩ cười một tiếng, lấy ra nguyên liệu nấu ăn và nồi tự sôi.
Hổ Tây và Lan Đế tiến đến hỗ trợ, chẳng mấy chốc thì mùi thức ăn thơm ngon lan toả ra.
- Hít hà ~~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh treo trên cổ Ly Nguyệt lè cái lưỡi màu đen nhìn chằm chằm vào trong nồi đồ ăn.
- Của ngươi đây.
Ly Nguyệt lấy ra một quả Tinh Thần đặt ở trên đất trống.
Đôi mắt của Rắn Vong Linh Bốn Cánh sáng lên, leo xuống vai cô gái tóc trắng, cơ thể quấn lấy quả Tinh Thần bắt đầu gặm ăn.
- Thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon.
Kỳ Á nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lúc này cô không ăn bánh bích quy, mắt trông mong nhìn mỹ thực trong nồi.
- Ục ục ục ~~~
Trong nồi đồ ăn sôi trào, tản ra mùi thơm mê người.
Ly Nguyệt quay đầu nhìn về phía nhà đá, Mục Lương vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, hai tay vẫn duy trì động tác dán chặt lên cửa.
Cô nghĩ đến lời dặn của Mục Lương, chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ gọi hắn tới ăn cơm.
Không bao lâu, các cô gái ăn đồ ăn nóng hổi, vẻ mặt thỏa mãn.
- Ăn quá ngon!
Hai mắt của Kỳ Á đỏ hoe, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ, đây là bữa cơm ngon nhất mà cô từng được ăn, vì vậy không khỏi cảm động muốn rơi nước mắt.
Ly Nguyệt nhìn thiếu nữ một cái, yên lặng múc thêm một chén cho đối phương.
- Ngao minh ~~~
Kỳ Á vùi đầu ngấu nghiến từng miếng lớn, giống như là quỷ chết đói.
Cung điện, rạng sáng bốn giờ.
Ở bên trong Thiên Điện của Nguyệt Phi Nhan, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Hi Bối Kỳ rón rén đi vào gian phòng.
- Phù phù ~~~
Trên giường lớn mềm mại, cô gái tóc đỏ nằm nghiêng, hô hấp đều đặn từ từ.
- Thật sự là ngủ như chết.
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm
Lúc này cô gái Ma Cà Rồng đang đeo một chiếc mặt nạ có tạo hình quỷ quái.
Hôm nay là lễ hội Halloween ở vương quốc Huyền Vũ, cô gái Ma cà rồng nghĩ đến một trò đùa dai.
Trước đây, Mục Lương vì muốn phong phú các loại ngày lễ của vương quốc Huyền Vũ, nguyên bản đã có tết âm lịch, Valentine, tết trung thu, Thanh Minh Tiết, giáng sinh thì bây giờ lại có thêm một ít ngày lễ lạ như ngày Cá tháng Tư, Halloween, v.v…
Trong đó đa số ngày lễ là vì xúc tiến chi tiêu, cùng với phúc lợi ngày nghỉ cho các công dân.
Đương nhiên, còn có một ít là ngày lễ nghiêm túc và kỷ niệm, có thể tạo ra tác dụng ngưng tụ lòng người, truyền thừa văn minh.
Hi Bối Kỳ hắng giọng một cái, làm cho ngữ khí trở nên quỷ dị:
- Nguyệt Phi Nhan ~~~
- Ngô ~~~
Nguyệt Phi Nhan trở mình nằm yên, thì thầm trong miệng
- Đừng cướp trứng xào cà chua của ta, cẩn thận ta đánh ngươi nha.
-.....
Hi Bối Kỳ co giật khóe miệng, trong lòng chửi thầm cô gái tóc đỏ này thật sự là một người tham ăn.
Cô lại hắng giọng lần nữa:
- Nguyệt Phi Nhan, ta tới đòi mạng ~~~
Lông mi nhỏ dài của Nguyệt Phi Nhan run lên, mơ mơ màng màng mở mắt ra, tròng mắt màu đỏ từng bước có ánh sáng.
Cô đối diện với cô gái Ma Cà Rồng đeo mặt nạ, cơ thể run lên, hoàn toàn tỉnh táo.
- A ~
Tiếng thét chói tai của cô vừa mới phát ra đã bị cô gái Ma cà rồng che miệng lại, cô không muốn bởi vì trò đùa dai của mình mà kinh động đến những người khác lúc tối muộn như vậy.
- Ô ô ~~~
Nguyệt Phi Nhan vô ý thức muốn đánh trả, thấy cô gái Ma Cà Rồng lấy mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trái xoan trắng nõn kia.
- Là ta đây.
Hi Bối Kỳ nhếch miệng cười.
Khóe mắt của Nguyệt Phi Nhan nhảy lên, xoa huyệt thái dương nằm lại trên giường lớn, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Hi Bối Kỳ, ban đêm ban hôm ngươi phát điên cái gì vậy?
Hi Bối Kỳ giải thích:
- Hì hì, hôm nay là Halloween nha, Mục Lương nói có thể đóng vai quỷ quái dọa người.
Nguyệt Phi Nhan trừng mắt nhìn cô gái Ma cà rồng, giơ tay lên chỉ vào đồng hồ quả lắc trên tường, nói:
- Bây giờ là bốn giờ sáng, ai mà mừng Halloween sớm như vậy chứ?
- Ta nha.
Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
-.....
Nguyệt Phi Nhan nghiến răng nghiến lợi, trầm mặc cảnh cáo:
- Tối nay ngươi đi ngủ nên để hai mắt thay phiên nhau trực đêm, nếu không thì nhất định phải chết.
- Ta không ngủ, tối nay có huấn luyện đêm.
Đôi mắt đẹp của Hi Bối Kỳ lóe ra ánh sáng giảo hoạt.
-.....
Nguyệt Phi Nhan hít sâu mấy hơi, che ngực lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cô thở dài một tiếng, nói với giọng điệu lo lắng:
- Hi Bối Kỳ, thật ra ta rất thích dậy sớm.
- Vì sao?
Hi Bối Kỳ chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
Khóe mắt của Nguyệt Phi Nhan cuồng nhảy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Bởi vì... Chuyện này có một loại cảm giác như là sau khi ta chết, quan tài bị người khác xốc lên.
- Ngươi so sánh cái này... Rất đặc biệt.
Hi Bối Kỳ bình luận với vẻ mặt nghiêm túc.
- Đúng không, vậy ngươi thấy được oán khí khi ta dậy sớm rồi sao?
Nguyệt Phi Nhan nghiến răng hỏi.
- Không thấy được, ta đi đây.
Hi Bối Kỳ nhếch miệng cười, xoay người chạy trốn.
Nguyệt Phi Nhan ném gối đầu ra ngoài:
- Ngươi đứng lại đó!
- Phanh ~~~
Cửa phòng bị cô gái Ma cà rồng đóng lại, gối đầu rơi xuống đất.
Nguyệt Phi Nhan giơ tay lên nâng trán nằm xuống, trong lòng tính toán đợi buổi tối phải mặc cái gì để hù dọa những người khác.
- Thôi thôi, không nghĩ nữa, trước tiên ngủ bù đã, lại không ngủ thật sự hất bay ván quan tài.
Cô kéo chăn che kín người, nhắm mắt lại, hơi thở đều đều.