Ba giây sau.
Nguyệt Phi Nhan mở mắt ra, bước xuống giường đi tới trước cửa, ném gối đầu lên trên giường, sau đó khóa trái cửa phòng, tránh cho cô gái Ma cà rồng đi mà quay lại, vậy thì hoàn toàn không cần ngủ nữa.
- Được rồi, như vậy là có thể ngủ ngon giấc rồi.
Nguyệt Phi Nhan lại nằm trên giường, thở ra một hơi dài.
Khoảng chừng mười phút sau, cô gái tóc đỏ tiến vào mộng đẹp, hô hấp trở nên đều đặn.
Bên kia, Hi Bối Kỳ cầm mặt nạ đi vào chính sảnh, suy nghĩ mục tiêu hù dọa tiếp theo là ai.
- Nguyệt Thấm Lan mang thai, không cần hù dọa cô ấy, lỡ như đứa nhỏ không có thì mình sẽ mang tội nghiệt lớn.
Cô cau mày lựa chọn nạn nhân tiếp theo, lẩm bẩm:
- Hồ Tiên cũng có thai, không thể hù dọa, hay là đi tìm Ngôn Băng?
Trong đầu Hi Bối Kỳ hiện lên khuôn mặt của cô gái tóc tím, lập tức lắc đầu bỏ đi ý niệm trong đầu.
Ngôn Băng bình thường đều là mặt không biểu cảm giống như khối băng, doạ cô ấy phỏng chừng sẽ không thành công.
- Mễ Nặc thì sao?
Đôi mắt đẹp của cô sáng lên, mang theo nụ cười gian xảo đi về phía Thiên Điện của cô gái tai thỏ.
Cô gái Ma cà rồng đi tới trước cửa Thiên Điện, lắng nghe động tĩnh bên trong, xác định bên trong không có âm thanh thì mới thử đẩy cửa.
- Hả?
Hi Bối Kỳ đẩy cửa cảm nhận được lực cản.
Cô co giật khóe miệng:
- Khóa cửa rồi.
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên sau lưng cô gái Ma Cà Rồng.
Cô quay đầu nhìn lại, đối diện với một đôi mắt đang rũ xuống, suýt nữa phát ra tiếng thét chói tai.
Ngôn Băng cũng lanh tay lẹ mắt che miệng cô gái Ma cà rồng, tay kia tháo mắt giả trên mặt xuống.
Hi Bối Kỳ thấy thế mới trầm tĩnh lại, vẻ mặt hơi trắng bệch nói:
- Ngươi có biết làm như vậy sẽ làm người ta sợ chết khiếp hay không?
- Không biết.
Ngôn Băng hơi nhướng mày, thu hồi đạo cụ hù dọa vào trong ma cụ không gian chứa đựng.
Hi Bối Kỳ trừng mắt nhìn cô gái tóc tím.
- Ngươi không đi dọa Nguyệt Phi Nhan à?
Ngôn Băng khẽ cười một tiếng.
Cô ở sát vách phòng của cô gái tóc đỏ, vừa nghe được động tĩnh thì nhanh chóng thi triển năng lực thức tỉnh làm cho cơ thể xuyên tường, nhìn xem hết thảy hành động của cô gái Ma Cà Rồng.
Ánh sáng trong Thiên Điện rất tối, lúc này mới không làm cho cô gái Ma cà rồng và Nguyệt Phi Nhan phát hiện ra cô.
- Ngươi biết rồi à.
Hi Bối Kỳ có chút chột dạ nhìn khắp nơi.
Ngôn Băng giơ tay lên gõ đầu cô gái Ma Cà Rồng, nhắc nhở:
- Trời còn chưa sáng, đừng đi hù doạ người khác.
- A, thế thì buổi tối ta lại tiếp tục.
Hi Bối Kỳ rụt cổ lại.
- Ừ.
Ngôn Băng khẽ gật đầu, xoay người muốn đi.
- Chờ đã.
Hi Bối Kỳ vội kéo tay của cô gái tóc tím lại.
Ngôn Băng quay đầu hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hi Bối Kỳ hỏi:
- Tối nay ngươi cũng muốn hóa trang quỷ quái dọa người sao?
- Đương nhiên, ngày lễ vui vẻ như vậy, làm sao ta có thể bỏ qua được.
Ngôn Băng nói với sắc mặt không thay đổi.
Khóe miệng của Hi Bối Kỳ giật giật, cảm thán:
- Ngôn Băng, ngươi thật sự thay đổi rất nhiều.
Cô nghĩ đến cô gái tóc tím khi mới quen trước đây, lạnh lùng như băng, luôn cho người ta một loại cảm giác từ chối người ngoài ngàn dặm.
Bây giờ thì cô gái tóc tím đã có thêm một chút nhân khí.
Đổi thành trước đây, loại đồ chơi giải trí này thì cô gái tóc tím tuyệt đối sẽ không tham gia.
- Thật à, ta không cảm thấy.
Ngôn Băng khẽ mấp máy môi.
- Thật đấy, trước đây ngươi giống như là một khối băng di động.
Hi Bối Kỳ thanh thúy nói.
Ngôn Băng cảm thấy hứng thú hỏi:
- Vậy bây giờ thì sao?
Hi Bối Kỳ suy tư một lát, tìm từ nói:
- Hiện tại giống như một ly nước đá, so với khối băng thì tốt hơn một chút.
- Cảm ơn.
Khóe môi của Ngôn Băng cong lên, so sánh này có vẻ cũng không tệ lắm.
- Không cần cám ơn, ta đi ngủ đây.
Hi Bối Kỳ bĩu môi, xoay người trở về Thiên Điện của mình.
Ngôn Băng khẽ cười một tiếng, cũng đi trở về Thiên Điện.
- Đông đông đông ~~~
Tiếng chuông du dương vang lên, một ngày mới bắt đầu ở vương quốc Huyền Vũ.
- Cọt kẹt ~~~
Nguyệt Phi Nhan đẩy cửa đi ra khỏi Thiên Điện, mái tóc rối tung cùng với vẻ mặt mang theo thần sắc sống không còn gì nuối tiếc kia không thể không khiến mọi người chú ý tới.
- Tiểu thư Phi Nhan làm sao vậy?
Tiểu Tử nghi ngờ hỏi.
Nguyệt Phi Nhan hỏi một đằng đáp một nẻo:
- Hi Bối Kỳ trời đánh đâu rồi?
Tiểu Tử suy nghĩ một chút, trả lời:
- Không biết, ta còn chưa thấy tiểu thư Hi Bối Kỳ, hẳn là còn chưa tỉnh.
Nguyệt Phi Nhan hít một hơi thật sâu, bước nhanh đi về phía Thiên Điện của cô gái Ma Cà Rồng.
Tối hôm qua cô bị cô gái Ma Cà Rồng hù doạ một trận, sau đó không tài nào ngủ ngon giấc được.
Tiểu Tử chớp chớp mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Cộc cộc cộc ~~~
Nguyệt Phi Nhan gõ cửa Thiên Điện, hô to:
- Hi Bối Kỳ, ngươi đi ra đây cho ta, ta biết ngươi ở bên trong, đừng trốn!
Trong Thiên Điện rất yên tĩnh, không có âm thanh truyền tới.
- Chẳng lẽ không ở đây sao?
Nguyệt Phi Nhan nhướng mày, thử vặn chốt cửa.
- Cùm cụp ~~~
Cửa phòng bị đẩy ra, lộ ra dáng vẻ bên trong Thiên Điện.
Cô gái tóc đỏ đi nhanh vào, trên giường không có ai, quay đầu đi phòng tắm, cũng không có ai nốt.
- Cô ta sẽ dậy sớm như vậy à?
Nguyệt Phi Nhan lại cau mày lần nữa.
An Kỳ đi qua trước cửa, nghe vậy đáp lại:
- Tiểu thư Phi Nhan, tiểu thư Hi Bối Kỳ đã ra cửa rồi.
Nguyệt Phi Nhan nghiến răng nói:
- Đáng ghét, vậy khi nào trở về lại trừng trị cô ta.
- Hai người đã xảy ra chuyện gì à?
An Kỳ tò mò hỏi.
- Không có gì, ta đi rửa mặt trước đây.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt đáp, xoay người trở về Thiên Điện của mình.
- Cộp cộp cộp ~~~
Hồ Tiên bước ra từ trong Thiên Điện, chân mang giày da thú mềm mại, cất bước đi vào chính sảnh.
- Chào buổi sáng Hồ Tiên nương nương.
Tiểu tử và các tiểu hầu gái khác ngoan ngoãn vấn an.
- Chào buổi sáng.
Hồ Tiên lười biếng lên tiếng, ngồi xuống trên ghế sô pha mềm mại.
Bụng của cô đã có một chút điểm hiển lộ mang thai, nếu như mặc quần áo rộng thùng thình thì cũng có thể che khuất.
Tiểu Tử thanh thúy hỏi:
- Hồ Tiên nương nương, có muốn uống một ly sữa đậu nành nóng trước không?
- Có thể.
Hồ Tiên thuận miệng đáp.
Ba Phù tiến lên trước, kinh ngạc nói:
- Hồ Tiên nương nương, hình như bụng của ngươi lớn hơn một chút rồi.
Sau khi cô gái đuôi hồ ly và Nguyệt Thấm Lan mang thai, mỗi ngày các tiểu hầu gái đều lưu ý đến tình trạng cơ thể của các cô, đặc biệt là quan sát tỉ mỉ sự biến hóa của bụng.
- Đúng là lớn hơn một chút, sau này còn sẽ lớn hơn nữa.
Hồ Tiên nói xong sờ bụng một cái, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng.