Ba Phù ngây thơ nói:
- Chờ bệ hạ trở về, bụng của Hồ Tiên nương nương hẳn là cũng rất rõ ràng.
- Hắn đã rời khỏi một tháng, cũng không biết khi nào trở về.
Giọng nói ưu nhã vang lên, Nguyệt Thấm Lan đi vào chính sảnh, ngồi xuống bên cạnh cô gái đuôi hồ ly.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Tỷ tỷ nhớ hắn.
- Chẳng lẽ ngươi không nhớ à?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi ngược lại.
- Nhớ chứ.
Hồ Tiên thoải mái gật đầu thừa nhận.
Cô dựa lưng vào ghế sô pha, bất mãn nói:
- Đã được một tháng rồi, thế mà ngay cả một tin tức truyền về cũng không có.
- Đúng vậy, nhưng ta cũng không phải lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Hồ Tiên giơ một ngón tay lên, tùy ý quơ quơ, cười nhạt nói:
- Mộc Phân Thân còn rất tốt, hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Mấy ngày nay, Mộc Phân Thân Mục Lương đã từ đại lục cũ trở về, dưới sự phối hợp của các thế lực, đã điều tra đại khái rõ ràng đại lục cũ không còn Hư Quỷ.
Có cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh, chỉ cần mấy chục năm là có thể làm cho đại lục cũ khôi phục một chút màu xanh biếc.
Theo thời gian trôi qua, ảnh hưởng của Hư Quỷ đối với đại lục cũ sẽ bị chậm rãi tiêu trừ, đến lúc đó trời mưa không còn là mưa axit, mây đen vừa dày vừa nặng trên bầu trời cũng sẽ chậm rãi tiêu tan.
Lần này Mộc Phân Thân trở về vương quốc Huyền Vũ là vì an bài chuyện khai phá đại lục cũ sau này, trong đó bao gồm nông nghiệp, muốn trồng trọt cây ăn quả, khoai lang, ngô, đường và các cây nông nghiệp khác ở bên kia.
Ba Phù nghi ngờ hỏi:
- Vương hậu nương nương, Hồ Tiên nương nương, vì sao hai người không chủ động liên lạc bệ hạ chứ?
Nguyệt Thấm Lan xua tay một cái, nói:
- Thôi, lỡ như ta gọi khi hắn đang xử lý chuyện phiền phức gì đó, như vậy sẽ quấy nhiễu đến hắn.
- Đúng vậy, chờ hắn tự truyền tin tức trở về đi.
Hồ Tiên quyến rũ nói.
Ba Phù và đám người An Kỳ đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Phi Nhan đi ra từ trong Thiên Điện, trên mặt mang theo một tia phiền muộn, không nói tiếng nào ngồi xuống trước mặt Nguyệt Thấm Lan và cô gái đuôi hồ ly.
- Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ có ai thiếu tiền ngươi à?
Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, buồn bực nói:
- Không có.
- Đó là có chuyện phiền lòng gì, hay là ai bắt nạt ngươi?
Hồ Tiên cảm thấy hứng thú hỏi.
- Là Hi Bối Kỳ, cô ấy nửa đêm không ngủ chạy tới giả quỷ hù doạ ta.
Nguyệt Phi Nhan nghiến răng nói, trong lòng tính toán xem buổi tối nên bắt nạt trở về như thế nào.
Hồ Tiên nghe vậy thì bật cười, hỏi:
- Bởi vì Halloween sao?
- Đúng rồi, ta đang nghĩ làm sao mới có thể hù doạ được cô ta.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói.
- Hôm nay là Halloween à.
Nguyệt Thấm Lan hậu tri hậu giác lên tiếng.
Hai ngày này cô bề bộn nhiều việc, không lưu ý đến phương diện này.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Đúng vậy, bởi vì Halloween nên mấy ngày nay kẹo bán rất chạy.
Mục Lương viết chuyện về bối cảnh của Halloween có câu cửa miệng “cho kẹo hay bị ghẹo”, vì thế mấy ngày này lượng tiêu thụ kẹo và các loại trang phục hoá trang đều rất tốt.
Các cửa hàng ăn uống trong vương quốc cũng đẩy ra phần ăn đặc biệt của Halloween và rất được dân chúng yêu thích.
Mục Lương còn vì Halloween mà giao phó một loại ý nghĩa khác, giống như ngày tết có tập tục đuổi quỷ ở Trái Đất, ở đây vào ngày này sẽ là xua tan Hư Quỷ tà ác, làm cho điều này trở thành một ngày lễ đặc sắc của vương quốc Huyền Vũ.
Tối Halloween hôm nay sẽ có buổi biểu diễn “Đánh Hư Quỷ”, làm cho dân chúng của vương quốc Huyền Vũ nhớ kỹ niềm vui và sự bình an không dễ có được này.
- Ta nhớ rõ là Halloween không được nghỉ.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Hồ Tiên thanh thúy nói:
- Không nghỉ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tiêu phí của dân chúng.
- Cũng đúng.
Nguyệt Thấm Lan khẽ cười một tiếng.
Nguyệt Phi Nhan hỏi:
- Mẹ, buổi tối mẹ có muốn đi xem biểu diễn không?
Đêm nay trên quảng trường Chủ Thành sẽ có đủ loại biểu diễn, trong đó có buổi biểu diễn “Đánh Hư Quỷ”.
- Tối nay sẽ có rất nhiều người, ta không đi được.
Nguyệt Thấm Lan nói xong xoa bụng một cái.
Sau khi mang thai thì cô đều rất cẩn thận ở các phương diện, buổi tối quảng trường Chủ Thành sẽ có rất nhiều người, cô không hy vọng đi đến nơi chen chúc đông người, để tránh chuyện bất ngờ xảy ra.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Ta cũng không đi, các ngươi đi chơi đi.
- Vậy được rồi.
Nguyệt Phi Nhan tiếc nuối lên tiếng.
Nguyệt Thấm Lan nhìn con gái mất mát, dịu dàng nói:
- Ngươi có thể đi cùng mẹ Thấm Di.
- Để ta đi hỏi mẹ Thấm Di một chút.
Nguyệt Phi Nhan ngây thơ gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở:
- Ừm, hỏi trước một tiếng, tránh việc cô ấy muốn quay chụp cả đêm.
- Ta sẽ đi hỏi ngay bây giờ.
Nguyệt Phi Nhan nói xong đứng dậy đi Phòng Liên Lạc, nơi đó có thể kết nối với linh khí phát sóng ở Phim Trường.
Hồ Tiên nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, quyến rũ nói:
- Thật ra có thể để cho nhóm Ngôn Băng đi theo bảo vệ ngươi, đi xem náo nhiệt một chút cũng tốt.
- Không được, buổi tối ta còn phải mở hội nghị bàn về chuyện khai thác đại lục cũ.
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu.
- Ngươi nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy.
Hồ Tiên dặn dò.
- Ngươi cũng vậy.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười đáp.
Thiên Quốc, trên một ngọn núi lớn màu đỏ như máu lơ lửng trên không trung.
Mục Lương khoanh chân ngồi ở trước cửa căn nhà đá, hai tay vẫn dán chặt cửa như trước, đôi mắt nhắm chặt lại, giống như lão tăng nhập định.
Ở cách đó không xa, đám người Ly Nguyệt dựng một cái lều đơn sơ, trong khoảng thời gian này thì đây là chỗ nghỉ ngơi của các cô.
Y Lộ Lộ lo lắng hỏi:
- Mục Lương đại nhân đã như vậy nửa tháng rồi, xác định là sẽ không có việc gì chứ?
- Hắn sẽ không sao đâu.
Giọng điệu của Ly Nguyệt rất chắc chắn.
Thỉnh thoảng cô lại tiến lại gần quan sát tình huống của Mục Lương, hô hấp và tim đập đều bình thường, sắc mặt cũng hồng hào như lúc đầu.
Cô gái tóc trắng nghĩ đến trước đây Mục Lương ở trong phòng làm việc cũng luôn bận rộn mười ngày nửa tháng mới ra ngoài, lần này hẳn là cũng giống như vậy.
Hổ Tây thở dài một tiếng, nhàm chán nói:
- Không phải bệ hạ nói chỉ cần mấy ngày sao, bây giờ cũng đã là nửa tháng rồi.
- Đúng vậy, còn không biết phải chờ bao lâu nữa.
Lan Đế gật đầu.
Ly Nguyệt liếc nhìn hai người một chút, hỏi:
- Đã viết xong bản kiểm điểm chưa?
Vẻ mặt của Hổ Tây và Lan Đế cứng đờ, có chút chột dạ nhìn khắp nơi, im lặng không nói gì.