Chương 3366: Ma Pháp Thần Chạy Trốn, M...
Chương 3366: Ma Pháp Thần Chạy Trốn, M...Chương 3366: Ma Pháp Thần Chạy Trốn, M...
Dựa theo kế hoạch của Ma Pháp Thần, năm nay vốn không phải là thời gian Nghĩ tới đây, trong lòng Ma Pháp Thần càng phẫn nộ hơn, tất cả đều bởi vì tên nhân loại chết tiệt trước mắt này.
Mục Lương giống như nhìn thấu suy nghĩ của Ma Pháp Thần, công kích càng thêm kịch liệt.
- Âm âm ~~~
Bầu trời bắt đầu tối lại, một trận mưa lớn hạ xuống chỗ sâu trong Thiên Quốc.
- Hoa lạp lạp ~~~
Nước mưa cọ rửa mặt đất, hơi nước tràn ngập.
Mục Lương phóng ra khí tức hàn băng, nước mưa rơi xuống đông lại thành băng chùy, xoay tròn bắn về phía Ma Pháp Thần.
- Hừ.
Ma Pháp Thần hừ lạnh một tiếng, tám xúc tua giơ lên cao, hạt mưa xung quanh đều lơ lửng trên không trung, hội tụ thành một cái vòi rồng lao về phía băng chùy bắn tới.
- Năng lực khống chế nguyên tố nước.
Mục Lương khẽ phun ra một câu, vòi rồng lại hóa thành hơi nước một lần nữa rồi tiêu tan.
Hắn nhíu mày, khí tức của Ma Pháp Thần dưới màn mưa đã biến mất.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Thân sắc của Mục Lương lạnh như băng. Hắn cảm nhận được ma pháp trận không gian dưới mặt đất đang khởi động, đó là ma pháp trận Đế cấp mà Ma Pháp Thần dùng để thực hiện cấm không, không ngờ còn có cả chức năng truyền tống.
Cơ thể Mục Lương biến mất tại chỗ, đuổi theo phương hướng Ma Pháp Thân rời đi.
- Âm âm ~~~
Trên bầu trời là sấm chớp vang rên, mưa to như trút nước, chẳng mấy chốc mặt đất đã trở nên lây lội.
- Ông ~~~
Toàn bộ ma pháp trận trong Thiên Quốc đều bị khởi động, nguyên tố ma pháp trở nên hỗn loạn. Mục Lương ngừng lại, dao động không øian xung quanh đều trổ nên hỗn loạn, chỗ rơi xuống của không gian truyền tống bị che giấu khó mà tìm được. Hắn cau mày lẩm bẩm:
- Vì đào thoát, thật đúng là phí hết tâm tư.
Mục Lương chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm Ma Pháp Thần trong Thiên Quốc, tiện tay phá hủy ma pháp trận không gian dưới Thiên Quốc, có thể khôi phục khu vực này không còn cấm không.
Liên tiếp hai ngày, Mục Lương vẫn đang miệt mài tìm kiếm bóng dáng của Ma Pháp Thần trong Thiên Quốc, chỉ là mỗi lần tìm được đều là khí tức mà Ma Linh Vương lưu lại, là mê trận mà Ma Pháp Thân cố tình bày ra. - Thật là đáng chết.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, bị Ma Pháp Thần lừa øạt một phen, làm cho đối phương đảo thoát thành công.
- Hoa lạp lạp ~~~
Mục Lương ngắm nhìn xunø quanh một vòng, mưa to còn chưa ngừng lại. - Không biết nhóm Ly Nguyệt thế nào rồi.
Hắn cau mày, lo lắng Ma Pháp Thần nhân cơ hội này đi tấn công đám người Ly Nguyệt.
Mục Lương nghĩ tới đây, vội vã nhắm mắt lại cảm nhận ấn ký khế ước của Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
- Tìm được rồi.
Hắn mỡ mắt ra, lắc mình biến mất tại chỗ, đi về phía vị trí của Rắn Vong Linh Bốn Cánh.
Õ khu vực vòng ngoài Thiên Quốc. Đám người Ly Nguyệt dùng lưu ly xây dựng một căn nhà tạm thời ở khoảng đất trống, tránh mưa đồng thời chờ đợi Mục Lương trở về.
Hổ Tây nhìn về phía chỗ sâu trong Thiên Quốc, ánh mắt lộ ra thần sắc lo lắng: - Hôm nay đã là ngày thứ mười lăm rồi, sao bệ hạ còn chưa trở về nữa?
Lan Đế dựa vào vách tường lưu ly, thổ dài nói: - Cường giả Đế cấp chiến đấu, thắng bại khó phân cũng là việc bình thường mà.
- Nhưng mà như vậy cũng quá lâu rồi.
Trên mặt của Y Lộ Lộ cũng lộ ra vẻ lo lắng.
- Kiên trì chờ đợi đi.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói. Vẻ mặt của cô gái tóc trắng còn hơi trắng bệch, giống như là bệnh nặng mới khỏi, làm cho cả người cô càng thêm lạnh lẽo.
Kỳ Á nhìn về phía bầu trời u ám, trời vẫn mưa không ngừng, thở dài nói:
- Mưa này khi nào mới có thể tạnh đây...
- Không biết.
Ánh mắt Cổ Tư Mỹ lấp lóe. Nguyên tố ma pháp trong không khí quá rối loạn, nhất là nguyên tố thủy, nghĩa là mưa còn phải rơi một đoạn thời gian rất dài. Y Lộ Lộ ngây thơ nói: - Bệ hạ có thể an toàn trở về là tốt rồi.
Đám người Ly Nguyệt không nói chuyện, trong lòng đều lo lắng không thôi.
- Hít hà ~~~
Đúng lúc này, Rắn Vong Linh Bốn Cánh thu nhỏ đang nằm cuộn tròn trên đỉnh đầu cô gái tóc trắng chợt ngẩng đầu lên, phun ra chiếc lưỡi màu đen, nhìn về phía mặt đất xa xam. - Có chuyện øì vậy?
Ly Nguyệt vươn tay Øð xuống Rắn Vong Linh Bốn Cánh trên đầu.
- Hít hà ~~~
Rắn Vong Linh Bốn Cánh lay động đuôi, biểu hiện rất phấn khởi.
- Có phải là bệ hạ sắp trở về không?
Hổ Tây lập tức lên tinh thần. - Ông ~~~
Không gian dao động xuất hiện, Mục Lương cất bước đi ra từ trong hư vô, nước mưa còn chưa rơi vào trên người thì đã bị bình chướng vô hình ngăn cản. Lan Đế phản xạ có điều kiện đứng dậy, hưng phấn nói:
- Thật sự là bệ hạ đã trở về rồi!
- Bệ hại
Đám người Kỳ Á và Y Lộ Lộ vội vã vầy quanh nam nhân.
Ly Nguyệt nhìn chằm chằm Mục Lương, thấy trên mặt hắn hiện ra ý cười không có vẻ bị thương, sự bất an trong lòng mới tản đi chút ít.
- Mọi người đều không sao chứ?
Mục Lương nhìn quanh các cô gái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Ly Nguyệt.
- Chúng ta không có việc øì. Đám người Cổ Tư Mỹ vội vàng lắc đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước.
Ly Nguyệt quan tâm hỏi:
- Ngươi thì sao, có bị thương không?
- Vết thương nhỏ mà thôi, đã chữa trị rồi.
Mục Lương ôn hòa đáp.
- Không có việc øì là tốt rồi, Ma Pháp Thần thì sao, đã chết rồi à? Hổ Tây lộ ra vẻ mặt chờ mong hỏi.
- Không có, hắn chạy trốn rồi.
Mục Lương lắc đầu nói. Hổ Tây kinh ngạc thốt lên: - Hả, bệ hạ cũng không thể giết chết hắn à?
Mục Lương liếc mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: - Cường giả Đế cấp, muốn giết chết cũng không phải là việc dễ dàng, huống hồ hắn còn có cơ thể của Ma Linh Vương.
Khó thì khó ở chỗ Ma Linh Vương.
- Cũng đúng, vậy phải làm sao bây giờ?
Hổ Tây nói với giọng điệu đáng tiếc.
Trong mắt Mục Lương mang theo sát ý:
- Hắn ta đã bị thương, có lẽ trốn đi chữa thương, chờ Trà Thụ Sinh Mệnh hoàn thành tiến hóa thì ta sẽ tới giết hắn.
Nếu muốn giải quyết hoàn toàn Ma Pháp Thần thì vẫn cần lực lượng của Trà Thụ Sinh Mệnh, hắn dự định sau khi trở về vương quốc Huyền Vũ thì trước hết làm cho Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hoá đến cấp 13. Đến lúc đó thu được năng lực mới, đồng thời thực lực có thể tăng lên, đối phó với Ma Pháp Thần sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ly Nguyệt dịu dàng hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta trở về vương quốc Huyền Vũ à?
- Ừm, trở về đi, chúng ta đi ra ngoài quá lâu rồi.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Hổ Tây hưng phấn nói:
- Thật tốt quá, cuối cùng cũng được về nhà rồi! Đôi mắt của Kỳ Á và Y Lộ Lộ đều sáng ngời, các cô đều chờ mong nhìn thấy vương quốc Huyền Vũ trong lời đồn.