Chương 3367: Mục Tiêu Tiến Hoá Trà Thụ ...
Chương 3367: Mục Tiêu Tiến Hoá Trà Thụ ...Chương 3367: Mục Tiêu Tiến Hoá Trà Thụ ...
- Thu dọn đồ đạc, sau đó ăn một chút gì đó rồi xuất phát.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Được rồi, ta đi nấu mì. Ly Nguyệt dịu dàng đáp ứng một câu, lấy ra nguyên liệu nấu ăn và nồi tự sôi. Mục Lương nhìn sắc mặt trắng bệch của Ly Nguyệt, Øiơ tay lên ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh rồi phách vào trong cơ thể cô.
- Anh ~~~ Ly Nguyệt phát ra tiếng rên nhẹ, cảm giác cả người thoải mái rất nhiều.
Mục Lương ôn hòa hỏi:
- Còn có chỗ nảo không thoải mái không?
- Không còn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, khí sắc đã khá hơn trước đó rất nhiều.
- Vậy là tốt rồi. Khóe môi của Mục Lương cong lên.
- Bệ hạ, ta cũng muốn. Hổ Tây nhìn chằm chằm nam nhân với ánh mắt mong đợi.
Lan Đế cũng kiên trì lên tiếng:
- Còn có ta nữa.
Cổ Tư Mỹ không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chú vào Mục Lương, không tiếng động thỉnh cầu. Mục Lương cười một tiếng, giơ tay lên ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh rồi lần lượt đánh vào trong cơ thể của các cô gái.
- Cảm ơn bệ hạ.
Đám người Cổ Tư Mỹ mừng rõ lên tiếng, cơ thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể giống như là thoáng cái đã bị quét sạch.
Mục Lương mỉm cười, hỏi: - Mấy ngày nay, Thấm Lan và những người khác có liên lạc không?
Hổ Tây ngây thơ trả lời:
- Có, mỗi ngày đều báo bình an, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho ngươi. Mục Lương ôn hòa nói:
- Ừm, bây giờ liên lạc với Khu Vực Trung Ương đi.
- Tốt.
Hổ Tây đáp một tiếng, lấy ra linh khí phát sóng trong ma cụ không gian chứa đựng, điều chỉnh yêu cầu trò chuyện về phía Khu Vực Trung Ương.
= Ông ~~~
Sau khoảng hai, ba hơi thở thì phát sóng trò chuyện thành công kết nối.
- Alo, ai đang ở bên kia thế?
Giọng điệu nhàn nhạt của Mục Lương vang lên.
Linh khí phát sóng yên tĩnh một hồi, ngay sau đó vang lên giọng nói hưng phấn của tiểu hầu gái.
- Là giọng của bệ hại Giọng nói của Tiểu Tử truyền ra rõ ràng từ trong linh khí phát sóng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ngay sau đó lại có tiếng bước chân vội vã vang lên. - Vương hậu nương nương, Hồ Tiên nương nương chậm một chút, cẩn thận bụng. Tiểu Tử hô một tiếng.
- Đúng rôi, động tác đừng quá mạnh.
Đây là giọng nói của Tiểu Mật.
- Mục Lương?
Giọng nói của Nguyệt Thấm Lan vang lên, trong điọng nói còn mang theo tâm trạng vội vàng:
Ngay sau đó là giọng nói của Hồ Tiên:
- Ngươi không sao chứ? - Ta không sao, đừng lo lắng.Docfull. vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Mục Lương ôn hòa trấn an. Hắn dừng lại, tiếp tục nói: - Hồ Tiên, chú ý cơ thể một chút.
- Ta biết, ngươi không sao là tốt rồi.
Giọng nói mang theo sự nhẹ nhõm của Hồ Tiên vang lên.
- Ngươi có bị thương không?
Nguyệt Thấm Lan lại hỏi. - Vết thương nhỏ, đều đã khỏi rồi.
Mục Lương thành thật trả lời.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta biết ngươi sẽ không có chuyện øì mà.
Nguyệt Thấm Lan cũng thở phảo một hơi, trong điọng nói có chút nhẹ nhàng.
- Tất cả mọi người đều không sao.
Mục Lương nói xong liếc nhìn đám người Ly Nguyệt. - Ừm, vậy thì chúng ta yên tâm rồi.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.
Hồ Tiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi:
- Tên Ma Pháp Thần kia thì sao?
- Chạy trốn rồi.
Mục Lương thở dải một tiếng.
Hồ Tiên yên lặng một chút, tiếc nuối nói:
- Thật là đáng tiếc...
- Sớm muộn øì thì ta cũng sẽ giết hắn.
Mục Lương nghiêm túc nói.
Hắn đã kết thù với Ma Pháp Thần, vì sự an toàn của vương quốc Huyền Vũ, nhất định phải tiêu diệt đối phương.
Hơn nữa Ma Pháp Thân vì trường sinh mà không từ thủ đoạn, ai biết được sau này hắn ta còn có thể làm ra chuyện øi.
Hồ Tiên không khỏi hỏi:
- Vậy các ngươi sắp trổ về rồi à?
- Sắp rồi.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, hỏi:
- Nhớ ta à?
- Không có nhé, đừng có mƠØ. Hồ Tiên yêu kiều hừ một tiếng.
- Ta nhớ ngươi.
Nguyệt Thấm Lan thoải mái nói.
Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên trừng lớn, nũng nịu mở miệng:
- Ngươi rời đi quá lâu, ta sắp quên mất mặt của ngươi rồi.
- Được rồi, ta sẽ mau trỡ về. Mục Lương buồn cười, trong lòng ấm áp.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nÓI:
- Được rồi, tất cả mọi người đều rất nhớ ngươi. - Chờ ta.
Mục Lương lên tiếng.
- Vậy ngươi nhanh chóng trở về đi.
Hồ Tiên yêu kiều hừ một tiếng, sau đó cắt đứt phát sóng trò chuyện. - Thật là ngạc nhiên, Hồ Tiên cũng sẽ xấu hổ à? Mục Lương nhìn linh khí phát sóng bị cắt đứt, nụ cười trên mặt càng tăng lên.
Vương quốc Huyền Vũ, bên trong cung điện.
Hồ Tiên tắt linh khí phát sóng, nghiêng đầu liếc nhìn Nguyệt Thấm Lan, trên mặt hai người đều mang nụ cười buông lỏng. - Hắn rốt cuộc chịu trỡ về rồi.
Nguyệt Thấm Lan cười như hoa nói.
Hồ Tiên vén lên sợi tóc mai, cười quyến rũ nói:
- Đúng vậy, tỷ tỷ không cần ngày nhớ đêm mong nữa.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với cô gái đuôi hồ ly, ưu nhã nói:
- Mặt ngươi cũng đỏ rần, chẳng lẽ là ngươi không nhớ?
- Hừ, ta đi đắp mặt nạ dưỡng da đây.
Hồ Tiên kiêu ngạo hừ một tiếng, lắc lắc eo nhỏ đi về phía Thiên Điện.
Đôi mắt đẹp màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện ra ý cười, nghiêng đầu dặn dò nhóm tiểu hầu gái:
- Bắt đầu tổng vệ sinh đi, đừng làm cho bệ hạ trở về phải thất vọng. - Vâng.
Đám người Ba Phù cùng đáp lại.
Đám tiểu hầu gái bắt đầu làm việc lu bù, trên mặt mỗi người đều mang nụ CƯỜI.
- Cộp cộp cộp ~~~
Đám người Ngôn Băng đi vào cung điện, thấy tâm tình của nhóm tiểu hầu gái tăng vọt, kinh ngạc hỏi:
- Là có chuyện øì tốt xảy ra sao? - Bệ hạ sắp trở lại rồi. Tiểu Mật cười tươi như hoa nói.
Ngải Ly vui mừng hỏi:
- A, Ma Pháp Thân đã chết rồi hả?
- Vẫn chưa, Ma Pháp Thân trốn rồi.
Tiểu Mật lắc đầu.
- Thì ra là như vậy, thật là đáng tiếc. Nụ cười trên mặt Ngải Ly Na giảm đi vài phần, nhưng nghĩ đến đám người Mục Lương sắp trổ về, nụ cười trên mặt càng tăng lên.
Mễ Nặc kích động chạy vào cung điện, đôi mắt đẹp phát sáng nói:
- Ta vừa ở cửa không nghe lâm chứ, Mục Lương sắp trở về phải không?
- Đúng vậy.
Ba Phù gật đầu khẳng định. - Thật tốt quá!
Mễ Nặc hưng phấn reo lên. Ngôn Băng liếc nhìn đám người cô gái tóc hồng một cái, bình tĩnh nói:
- Mục Lương trổ về, nhất định sẽ kiểm tra công việc, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sảng.
- Đừng nói nữa, bây giờ ta lập tức trở về gia tăng huấn luyện người mới. Thân sắc của Ngải Ly Na nghiêm túc, xoay người bước nhanh rời đi.
Ngôn Băng hơi nhướng mày, cô gái tóc hồng gần đây đang dẫn theo người mới của Bộ Đội Đặc Chủng Ö Linh, người mới vừa vào chức đã phải gia tăng huấn luyện?
Mễ Nặc sở lên gương mặt một cái, ngây thơ nói:
- Mục Lương sắp trở về, ta phải đi dưỡng da mới được.
Cô nói xong xoay người chạy về phía Thiên Điện, tai thỏ trên đỉnh đầu lắc lư.