Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 738 - Chương 3384: Ngươi Phải Học Được Nhìn T...

Chương 3384: Ngươi Phải Học Được Nhìn T... Chương 3384: Ngươi Phải Học Được Nhìn T...Chương 3384: Ngươi Phải Học Được Nhìn T...

Vệ Ấu Lan quan sát thiếu nữ, gật đầu rồi tự giới thiệu bản thân:

- Ta là Vệ Ấu Lan, từ hôm nay trở đi ta sẽ là người hướng dẫn công tác cho ngươi, ngươi làm trợ lý cho ta.

- Vâng.

Kỳ Á gật đầu thật mạnh, đây là công việc mà Nguyệt Thấm Lan đã an bài cho cô.

Vệ Ấu Lan lại nhìn về phía Tiểu Mật, hỏi: - Chuẩn bị bữa sáng xong chưa?

Tiểu Mật thanh thúy nói: - Đang chuẩn bị ạ, trước tám giờ là có thể dùng bữa.

Vệ Ấu Lan gật đầu nói:

- Ừm, chín giờ sáng hôm nay sẽ mở hội nghị, phải để bệ hạ và vương hậu nương nương ởi ăn sớm. - Chị Tiểu Lan, một hồi nữa ngươi cũng ở lại ăn điểm tâm đi. Tiểu Mật ngây thơ lên tiếng.

Khóe môi của Vệ Ấu Lan cong lên, dịu dàng nói:

- Ta tới sớm như vậy chính là tới ăn điểm tâm, ăn xong vừa vặn cùng nhau mở hội nghị.

- Tốt

Tiểu Mật cười gật đầu.

Kỳ Á ở bên cạnh nhìn, không chen vào được một câu. Vệ Ấu Lan nghĩ tới điều gì đó, lại nhìn về phía thiếu nữ hỏi:

- Ngươi đã xem qua hiến pháp của vương quốc Huyền Vũ chưa?

- Xem qua rồi, ta có thể đọc thuộc lòng.

Kỳ Á gật đầu đáp.

- Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ hiến pháp của vương quốc rất quan trọng.

Vệ Ấu Lan hài lòng gật đầu.

Cô suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:

- Chờ một chút hội nghị kết thúc, ngươi lại theo ta trở về Cục Quản Lý.

- Vâng.

Kỳ Á đáp một tiếng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân lại vang lên, Cầm Vũ, Trinh Hoán và Tố Cẩm lần lượt đi vào chính sảnh cung điện. Tiểu Tử sửng sốt một chút, sau đó buột miệng hỏi:

- Mọi người tới sớm như vậy đều là vì ăn điểm tâm à?

- Đúng rồi, ta tới để ăn điểm tâm.

Cầm Vũ bình tĩnh gật đâu. Cô rất nhớ đồ ăn ngon trong cung điện, chỉ là bình thường phải ở lại trong quân doanh, rất ít tới cung điện.

- Khu khụ, Tiểu Tử, ngươi phải học được nhìn thấu nhưng không nói toạc ra. Trinh Hoán ho khan mấy tiếng nói.

- Ta biết rồi.

Tiểu Tử chớp đôi mắt đẹp nói.

- Mục Lương bệ hạ đâu? Tố Cẩm dịu dàng hỏi.

Ba Phù nhìn về phía thư phòng, đáp:

- Bệ hạ vẫn còn ở thư phòng. Tố Cẩm chậm rãi gật đầu, cô đã có một đoạn thời øian không trở về cung điện, bình thường đều ở bên Thành Buôn Bán Sơn Hải, nếu như không phải mở hội nghị thì ngày thường cô sẽ không trở về. Trinh Hoán tò mò hỏi:

- Ngươi biết hôm nay mở hội nghị nói về cái gì không?

Ba Phù suy đoán:

- Bệ hạ vừa trở về, rất nhiều chuyện trong vương quốc đều không biết, chắc là muốn các ngươi báo cáo công tác.

Trinh Hoán nghe vậy thì chậm rãi gật đâu, nói:

- Cũng đúng, ta cũng gần nửa năm chưa gặp bệ hạ rồi.

Cầm Vũ chớp chớp đôi mắt màu xanh, ánh mắt rơi vào trong phòng bếp, nơi đó có mùi vị của bữa sáng.

- Chào buổi sáng ~~~

Lúc này Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỷ đi vào chính sảnh cung điện, hai người vừa mới hoàn thành thần luyện trở về, trên người cũng toàn là mồ hôi.

- Buổi sáng tốt lành. Trinh Hoán và những người khác mỉm cười đáp lại.

- Ta đi tắm.

Nguyệt Phi Nhan bỏ lại một câu rồi xoay người đi về Thiên Điện.

Hai người vừa rời khỏi thì Hồ Tiên từ trong Thiên Điện đi ra, phần bụng nhô ra rất làm cho người khác chú ý.

- Hồ Tiên nương nương. Các tiểu hầu gái ngoan ngoãn vấn an.

Hồ Tiên phất tay, quyến rũ nói:

- Rót ly sữa thú cho ta đi. - Vâng.

Tiểu Tử đáp một tiếng, sau đó xoay người đi vào phòng bếp. Tố Cẩm nhìn chằm chằm bụng của cô gái đuôi hồ ly, mím môi không nói chuyện, sự ước ao đáy mắt sắp tràn ra ngoài.

- Mọi người ngồi xuống trước đi, bệ hạ còn chưa làm xong.

Hồ Tiên quyến rũ mỡ miệng, đi tới trên ghế sô pha ở sảnh chính rồi ngồi xuống.

Sau khi đi ra phòng làm việc thì Mục Lương lại trở về thư phòng, chỉnh sửa lại sách vở mang về từ phòng thí nghiệm của Ma Pháp Thần, vì vậy còn xây dựng thêm một gian phòng chuyên lưu trữ sách ở trong thư phòng.

- Hồ Tiên nương nương, bụng của ngươi càng ngày càng lớn.

Trinh Hoán tò mò đánh giá bụng của cô gái đuôi hồ ly. Hồ Tiên vuốt bụng, trên mặt lộ ra vẻ từ ái, dịu dàng nÓI:

- Đúng vậy, nøủ cũng không dám xoay người. Cầm Vũ nhẹ nhàng lên tiếng:

- Bụng của ngươi càng ngày càng lớn, sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận hơn.

- Ứm,

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lqương từ trong thư phòng đi ra, thấy các cô gái đều ở đây, kinh ngạc nhướng mày hỏi: - Chín giờ mới mở hội nghị, sao các ngươi lại tới đây sớm như vậy?

Kỳ Á nhỏ giọng đáp:

- Đều là tới ăn cơm chùa. Trinh Hoán ho khan hai tiếng, cung kính hành lễ: - Bệ hạ vạn an.

- Ứm, mọi người cùng nhau ăn bữa sáng đi. Mục Lương vừa cười vừa nói. - Tốt.

Đôi mắt đẹp của Trinh Hoán lập tức sáng ngời. Chúng nữ lục tục đi vào nhà ăn, nhóm tiểu hầu gái đã bày xong bát đũa, bữa sáng nóng hổi được bưng lên.

Đám người Ly Nguyệt cũng lần lượt trở về, chẳng mấy chốc đã ngồi đây nhà ăn. - Tiêu rồi, sắp đến muộn rồi!

Bên ngoài Khu Vực Trung Ương, Lục Nghiên vội vã chạy tới, phía sau cô còn có Bối Nhĩ Liên.

Lục Nghiên là người quản lý Vệ Thành Số Bốn, Bối Nhĩ Liên từng là Tam trưởng lão Ốc Đảo, bây giờ là người quản lý của Vệ Thành Số Mười.

Hai người øðặp nhau trên đường đến Chủ Thành vương quốc Huyền Vũ, khoảng cách đến lúc hội nghị bắt đầu chỉ còn lại có năm phút. - Chạy nhanh lên nào. Bối Nhĩ Liên nói với sắc mặt nghiêm túc, vừa nói vừa sải bước đi nhanh về phía Khu Vực Trung Ương. - Chờ ta với!

Lục Nghiên hô một tiếng, VvỘI vã tăng nhanh bước tiến.

Nhóm hộ vệ Trung Ương canh gác cửa chính liếc nhìn nhau, nghiêng người nhường đường cho hai nĐƯỜI. - Cộp cộp cộp ~~~ Khoảng cách chín giờ chỉ còn lại bốn phút, lúc này hai người đã thuận lợi tiến vào Thang Vận Chuyển đi thông tâng tám Khu Vực Trung Ương.

- Phù phủ ~~~

Lục Nghiên hít sâu mấy hơi, ảo não nói:

- Ta ngủ quên mất, suýt nữa thì đã quên ngày hôm nay phải mổ hội nghị rồi. Đêm qua cô chuẩn bị báo cáo công tác quá muộn, vốn tưởng rằng chỉ chợp mặt một lúc thôi, lại không nøờỡ ngủ quên.

Bối Nhĩ Liên liếc nhìn người bên cạnh một cái, lo lắng nói:

- Nếu ngươi thật sự quên thì sẽ phải viết giấy kiểm điểm không ít hơn mười ngàn chữ.

- Ta biết...

Nghe được lời này, cơ thể của Lục Nghiên run lên, cô ghét nhất là viết kiểm điểm.

Cô nhìn về phía Bối Nhĩ Liên, tò mò hỏi:

- Còn ngươi thì sao, sao ngươi cũng đến đây sát giờ thế?

- Ta có việc phải xử lý, cho nên đến chậm một chút. Bối Nhĩ Liên giải thích.

- Thì ra là như vậy...

Lục Nghiên chậm rãi gật đầu. - Đô vật của ngươi đâu? Bối Nhĩ Liên quơ quơ quyển sổ và bút trên tay, ảnh mặt mang theo vẻ đò hỏi.
Bình Luận (0)
Comment