Chương 3385: Hội Nghị Báo Cáo Công Tác ...
Chương 3385: Hội Nghị Báo Cáo Công Tác ...Chương 3385: Hội Nghị Báo Cáo Công Tác ...
Vẻ mặt của Lục Nghiên cứng đờ, trừng to hai mắt, thốt lên:
- Trời ơi, ta quên mang theo rồi!
- Ngươi xong đời.
Khóe môi của Bối Nhĩ Liên cong lên.
- Xong rồi, lần này thật sự là xong rồi, ta quên mang theo tư liệu, làm sao báo cáo công tác đây?
Lục Nghiên phát điên, liên tục mở miệng ai thán. - Ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Bối Nhĩ Liên nhún vai.
= Ông ~~~
Thang Vận Chuyển vừa vặn đứng ở tầng tám Khu Vực Trung Ương, khoảng cách hội nghị bắt đầu còn có hai phút.
- Chạy mau.
Bối Nhĩ Liên bỏ lại một câu, đi giày cao gót về phía cung điện, cô cũng không muốn đến trễ bị phạt. - Cộp cộp cộp ~~~
Lục Nghiên phản ứng lại, đạp giày cao gót đuổi theo. Trong phòng hội nghị tại cung điện.
Mục Lương ngồi ngay ngắn ở chủ vị, hai bên cạnh là Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên, Kim Phượng và Tố Cẩm chia nhau ngồi ở bên cạnh Nguyệt Thấm Lan và cô gái đuôi hồ ly.
Bên cạnh bàn hội nghị dài là nhóm người quản lý Vệ Thành, còn có nhóm quản lý của các ngành nghề cũng đều ngôi xuống, chỉ có hai vị trí còn trống.
- Lục Nghiên và Bối Nhĩ Liên đâu, sao còn chưa tới nữa?
Nhị trưởng lão Ốc Đảo khẽ nhíu mày, hắn là người quản lý của Vệ Thành Số Mười Một.
Mai Tát Khắc kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ là ngủ quên rồi? Hắn là người quản lý Vệ Thành Số Ba, đã quen với công việc này.
- Thú vị...
Hải Điệp hơi nhướng mày, khóe môi mang theo nụ cười, một bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui.
Cô là người quản lý Vệ Thành Số Hai, vị trí này đã ngồi vững vàng.
Bối Vi Nhân liếc nhìn Mục Lương, cô là phó cục trưởng Cục Quản Lý, là do Nguyệt Thấm Lan một tay dạy dỗ. - Chuyện quan trọng như vậy sao có thể ngủ quên được.
Trịnh An chậm rãi mở miệng.
Hắn là tộc trưởng của tộc Người Cá, cũng là người quản lý Vệ Thành Số Một. - Cộc cộc cộc ~~~
Mục Lương øõ ngón tay lên tay vịn, đôi mắt cúi thấp xuống, làm cho người ta không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái øì. Nguyệt Thấm Lan ngước mắt liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, khoảng cách chín giờ còn có một phút.
- Cộc cộc cộc ~~~
Kim giây di chuyển từng chút một, khoảng cách đến chín giờ càng ngày càng gần.
- Cộp cộp cộp ~~~
Khi gần chín giờ, Bối Nhĩ Liên chạy vào phòng họp trước một bước. “sỉ.
Mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn về lối vào, ánh mắt đồng thời rơi vào trên người nữ nhân vừa tỚiI.
Khoé miệng của Bối Nhĩ Liên giật giật, cố giả bộ bình tính hỏi:
- Ta không đến muộn chứ? - Không.
Mục Lương lạnh nhạt mỡ miệng. - Phù ~
Bối Nhĩ Liên thở phào một hơi, vội vàng đi về phía ghế trống.
- Cộp cộp cộp ~~~
Lục Nghiên theo sát phía sau cũng chạy vào phòng họp, đối diện với tầm mắt của mọi người, cô lúng túng cúi đầu xuống.
- Bệ hạ vạn an, ta đã tới trễ.
Cô cung kính nói xin lỗi. - Ngồi xuống đi, không đến muộn.
Giọng điệu của Mục Lương lạnh nhạt.
Hắn vừa dứt lời thì bên ngoài cung điện vang lên chín tiếng chuông.
- Đông đông đông ~~~ Trên mặt Lục Nghiên mang theo vẻ vui mừng, bước nhanh tới bên cạnh Bối Nhĩ Liên rồi ngồi xuống.
- Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng mình đã đến muộn rồi.
Cô quay đầu nhỏ giọng nÓI.
Bối Nhĩ Liên liếc nhìn người bên cạnh một chút, nhàn nhạt nói:
- Thật đáng tiếc, vậy là ngươi không thể viết kiểm điểm 10 ngàn chữ rồi.
Lục Nghiên không khỏi trợn trắng mắt.
- Ngươi muốn viết thì ta có thể xin chỉ thị của bệ hạ, để ngươi viết một lần. Bối Nhĩ Liên nghe vậy chỉ lạnh nhạt đáp:
- Ta có lý do chính đáng có thể đến trễ, mà ngươi lại là ngủ quên.
Cô lại liếc nhìn mặt bàn trống trải trước mặt nữ nhân, bổ sung:
- Hơn nữa ngươi còn không mang theo bút và số tay.
Lục Nghiên nghiến răng, nhưng mà cuối cùng chỉ có thể giận dữ thở dài.
- Người đều đến đông đủ rồi chứ?
Mục Lương ngước mắt hỏi. - Đêu đến đông đủ rồi.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng đáp. Mục Lương chậm rãi gật đầu, bình tĩnh nói:
- Vậy bắt đầu hội nghị hôm nay đi.
- Vâng. Mọi người đồng thanh đáp lại.
Mục Lương gẵn từng chữ:
- Trước tiên là báo cáo công tác, bắt đầu từ người bên trái, nói những chuyện xảy ra khi mà ta không có ở đây.
- Vâng.
Hồ Tiên đáp một tiếng, đứng lên bắt đầu báo cáo công việc.
Cô gái đuôi hồ ly nói rõ tình huống lợi nhuận trong khoảng thời gian này, tình huống những đơn đặt hàng lớn và tình huống xây dựng Phố Buôn Bán mới.
Sau đó đến lượt Tố Cẩm báo cáo hạng mục kinh doanh do cô phụ trách cùng với các loại dự đoán lợi nhuận và mục tiêu tiếp theo.
- Ừm, người tiếp theo. Giọng điệu của Mục Lương vẫn bình tĩnh như cũ.
Sau đó mọi người lần lượt đứng dậy, mỗi người báo cáo công tác tốn ít nhất mười phút, nói nhiêu nhất cũng gần ba mươi phút. Mục Lương im lặng lắng nghe, bút xoay tròn qua các kẽ tay.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, trong báo cáo công tác của mọi người có rất nhiều vấn đề, Mục Lương không lên tiếng cắt đứt, cô cũng không mở miệng nhắc nhở. Chẳng mấy chốc đã đi qua ba giờ, lúc này công việc báo cáo của mọi người mới kết thúc. Mục Lương hạ bút xuống, ngước mắt nhìn về phía mọi người, lạnh nhạt mở miệng:
- Phần lớn người báo cáo công tác đều rất tệ, logic và trật tự đều quá kém, đây là năng lực mà người quản lý lớn nên có? Không ít người nghe vậy đều hiện lên vẻ ngưng trọng, tất cả đều biết nói tới ai, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương.
Mục Lương lạnh lùng nói tiếp:
- Mai Tát Khắc, Lục Nghiên, Hải Điệp... Mỗi người viết kiểm điểm năm ngàn chữ, hai ngày sau đưa cho ta.
- Vâng.
Người bị điểm danh trong lòng âm thâm kêu khổ, ngoài miệng chỉ có thể đáp ứng.
Lục Nghiên cắn môi dưới, không ngờ mình vẫn phải viết giấy kiểm điểm, chỉ có thể mua vưi an ủi bản thân rằng may mà không phải là giấy kiểm điểm mười ngàn chữ.
Bối Nhĩ Liên nhìn về phía nữ nhân, nhướng mày giống như đang cười.
- Bối Nhĩ Liên, trị an hai tháng này của Vệ Thành Số Mười rất kém, ngươi viết giấy kiểm điểm mười ngàn chữ cho ta.
Mục Lương hờ hững nói:
- Nếu như tháng sau không cải thiện, ngươi đi làm Tuần Cảnh Vệ, tự mình giải quyết vấn đề trị an. - .. Vâng.
Bối Nhĩ Liên co giật khóe miệng.
Lục Nghiên nín cười, không thể giấu được vẻ đắc ý trên mặt.
Mục Lương ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nghe mọi người báo cáo công tác xong, bắt đầu hồi vấn đề tương quan. Người quản lý bị điểm danh cũng đứng lên trả lời cần thận như “lâm đại địch”, rất sợ Mục Lương không hài lòng.
Bên ngoài phòng hội nghị, Ba Phù và Tiểu Tử canh giữ ở trước cửa, nghe đối thoại bên trong, hai người đưa mắt nhìn nhau.
- Hình như bệ hạ đang tức giận.
Tiểu Tử thấp giọng nói.
- Hình như vậy.
Ba Phù khẽ gật đầu.
Tiểu Tử cảm thân nói:
- Muốn quản lý một vương quốc lớn như vậy, thật không dễ dàng.
Hai người lại liếc nhau một lần nữa, không nói thêm gì nữa, bởi vì trong phòng hội nghị lại có người bị Mục Lương hỏi đến trả lời không được.