Chương 3390: Không Có Ngoại Lệ Khác
Chương 3390: Không Có Ngoại Lệ KhácChương 3390: Không Có Ngoại Lệ Khác
- Còn có chuyện gì không? Mục Lương nhàn nhạt hỏi. Đồ Tư Lệ Na cảm thấy hứng thú hỏi:
- Nghe nói Mục Lương các hạ mang về rất nhiều sách từ Thiên Quốc, ta có thể xem không?
Mục Lương nhìn nữ nhân một cái, gật đầu nói:
- Có thể, ở bên trong kho sách, ngươi tự đi lấy đi.
- Tốt. Đồ Tư Lệ Na đứng dậy đi về phía GeUKổ sách. Trong kho sách, Thanh Vụ và Vân Hân đều đang bận rộn sắp xếp sách cổ, ghi lại đánh số và tên sách trên giá sách vào sổ ghi chép. Đồ Tư Lệ Na đi tới trước kệ sách gần nhất rồi cầm lấy một quyển sách, cẩn thận lật ra xem.
Mục Lương cũng đi vào kho sách, thuận tay lấy một quyển sách rồi ngôi xuống lật xem. Gian phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách và chỉnh sửa sách vở.
Thời gian trôi qua, không biết từ khi nào nhóm tiểu hầu gái đã rời khỏi, trong kho sách lớn như vậy chỉ còn lại có một mình Đồ Tư Lệ Na.
Đô Tư Lệ Na phục hôi tỉnh thần lại, nhìn xung quanh một vòng, đặt sách cầm trong tay lên trên giá sách, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mục Lương không có ở thư phòng, chỉ còn lại một mình cô.
- Hắn đâu rồi?
Đồ Tư Lệ Na nói thầm một tiếng.
Thanh Vụ đang dọn dẹp gần đó nghe vậy liền nhỏ giọng giải thích:
- Bệ hạ thấy ngươi đọc sách rất mê ly, cho nên không quấy rầy ngươi.
Cô rời khỏi thư phòng, cất bước đi về phía chính sảnh. An Kỳ nhìn thấy cô bèn lên tiếng chào hỏi:
- Tiểu thư Đồ Tư Lệ Na, có thể dùng bữa tối rôi.
- Tốt.
Đồ Tư Lệ Na nghe vậy nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, lúc này đã là bảy giờ tối.
Cô đi vào nhà ăn, mấy người Mục Lương đều đã ngồi xuống.
- Ngôi đi. Mục Lương ngước mắt lên nói.
- Tốt.
Ánh mắt của Đồ Tư Lệ Na lóe lên, ngồi xuống một chiếc ghế trống.
Lúc này Nguyệt Thấm Lan hỏi:
- Tiểu thư Đồ Tư Lệ Na, nghe Mục Lương nói ngươi muốn làm lão sư à?
- Đúng vậy.
Đồ Tư Lệ Na nghiêm túc øật đầu.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói tiếp:
- Ta có mấy phân đề thị, ngươi cầm về làm đi, ngày mai giao lại cho ta.
- Tốt.
Trên mặt của Đồ Tư Lệ Na lộ ra vẻ vui mừng.
Hổ Tây nghiêm túc nói:
- Đồ Tư Lệ Na muốn đi làm lão sư à, có khi nào sẽ dạy bọn trẻ lừa gạt người khác hay không. - Còn lâu nhé!
Đồ Tư Lệ Na liếc xéo đối phương một cái.
- Tốt nhất là vậy.
Hổ Tây bĩu môi, nghĩ đến chuyện suýt nữa bỏ mạng ở Thiên Quốc, vẫn có chút khó chịu đối với Đồ Tư Lệ Na.
Nguyệt Thấm Lan bình thần nói:
- Được rồi, nếu làm tốt bài thi, vậy làm lão sư không có vấn đề gì.
- Ta biết rồi.
Hổ Tây bĩu môi, nhìn chằm chăm vào bàn thức ăn rồi nuốt nước miếng.
Mục Lương nhìn về phía Kỳ Á và Y Lộ Lộ, hỏi:
- Công việc của hôm nay như thế nào rồi?
- Ta vẫn còn đang làm quen.
Kỳ Á đáp với thần sắc nghiêm túc. - Hôm nay ta đã hoàn thành toàn bộ huấn luyện. Trên mặt của Y Lộ Lộ hiện lên vẻ hưng phấn, đôi cánh màu vàng sau lưng cực kỳ bắt mắt.
Mục Lương gật đầu một cái, bình thản nói:
- Ừm, vậy ngày mai có thể gia tăng độ huấn luyện.
Y Lộ Lộ há miệng, sau đó lại yên lặng không nói øì. Ly Nguyệt gật đầu nói:
- Ta sẽ an bài gia tăng huấn luyện cho cô ấy.
- Ừm, dùng cơm đi.
Mục Lương hài lòng gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu án cơm.
Hồ Tiên đột nhiên lên tiếng:
- Mục Lương, ngày hôm nay ta chở về một ít tỉnh thạch ma thú, một chút nữa ngươi đi xem đi. Trong lòng của Mục Lương khẽ động, ôn hòa nói:
- Tốt.
- Nhanh như vậy à? Nguyệt Thấm Lan kinh nøạc nói.
Hồ Tiên giải thích:
- Bọn họ muốn lùi thời gian trả tiền chót đơn đặt hàng, ta phái người đi thu hồi lại.
- Sau đó bọn họ ngoan ngoãn nghe lời à? Mục Lương thuận miệng hỏi.
- Đương nhiên là không. Hồ Tiên lắc đầu.
Cô uống miếng canh nóng, quyến rũ nói:
- Ta nói hôm nay không phải thanh toán tiền chót, vậy lần sau sẽ không hợp tác nữa.
Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng, gật đầu nói: - Thảo nào, ta nói lấy tính tình của đám thương nhân kia, không kéo dài tới cuối cùng thì đều không nõ thanh toán tiền chót. Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, mặt mày tràn đầy tự tin nói:
- Ö chỗ của ta, tiền hàng thanh toán xong, không có ngoại lệ khác.
Sau bữa tối, Hồ Tiên sai người đưa tới tiên chót của vài khoản đơn đặt hàng lớn, hơn mười rương tính thạch ma thú chồng chất ở phòng khách cung điện.
- Ong onøØ onØ ~~~
Mục Lương vung tay lên, mổ toàn bộ nắp rương ra, sau đó chuyển hóa toàn bộ tinh thạch ma thú thành điểm tiến hóa.
- Keng! Chuyển hóa thành công.
Giọng nói nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
Trong lòng Mục Lương khẽ động, mở ra thuộc tính bốn chiều của mình, ánh mắt rơi vào cột điểm tiến hóa.
- 999,999,568,/6I1....
Ánh mắt của hắn lóe lên, khoảng cách một vạn ức điểm tiến hóa càng gần hơn rồi.
- Đủ chưa?
Hồ Tiên quan tâm hỏi. Mục Lương lắc đầu, ngữ khí chậm rãi nói:
- Còn thiếu một chút, nhưng mà cũng không kém quá nhiều.
- Được rồi, ngày mai có hợp đồng đơn hàng mới cần ký, sẽ có tinh thạch ma thú mới nhập trướng, ta sẽ sai người đưa trổ về trước. Hồ Tiên nghiêm túc nói.
- Không cần gấp gáp như thế.
Mục Lương ôn hòa nói.
Hồ Tiên liếc nam nhân một cái, quyến rũ nói:
- Ta biết ngươi nóng vội. Khóe môi của Mục Lương cong lên, không phản bác câu nói của cô gái đuôi hồ ly, trong lòng hắn thật sự rất muốn biết Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa đến cấp 13 sẽ trông như thế nảo.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi. Hồ Tiên sờ bụng một cái, sau khi mang thai thì cô bắt đầu rất để ý đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi, toàn bộ đều là vì đứa bé. Nguyệt Thấm Lan nghe vậy cũng đứng lên.
- Tốt.
Mục Lương dịu dàng đáp một tiếng.
- Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng nói.
- Ta biết rồi.
Ánh mắt của Mục Lương rơi vào bụng Nguyệt Thấm Lan, trong lòng chờ mong ngày đứa nhỏ chào đời. Nhóm tiểu hầu gái nhanh nhẹn dọn rương gỗ trống không đi, chính sảnh lại trở nên trống trải.
Mục Lương trở về thư phòng, lấy ra một quyển sách cổ lật xem.
Hắn mang rất nhiều sách từ Thiên Quốc về đây, đủ cho hắn đọc cả một năm, một ít sách vở hữu dụng còn có thể biên soạn tiến hành in ấn một lần nữa rồi bày bán ở Cửa Hàng Sách. Thời gian trôi qua, Trà Thụ Sinh Mệnh làm cho sắc trời từ đêm đen dân sáng lên, vương quốc Huyền Vũ lại tiến vào ban ngày một lần nữa.
Mục Lương khép quyển sách trên tay lại, nøước mắt nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường, lúc này là tám giờ sáng.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị nhẹ nhàng øõ, giọng nói của tiểu hầu gái vang lên.
- Bệ hạ đã tỉnh chưa ạ? Tiểu Mật cung kính hỏi. - Vào đi. Mục Lương bẻ bẻ cổ nói.