Chương 3380: Ngươi Lật Mặt Rất Nhanh
Chương 3380: Ngươi Lật Mặt Rất NhanhChương 3380: Ngươi Lật Mặt Rất Nhanh
Mục Lương trầm giọng nÓI:
- Đưa danh sách cho ta, sắp xếp người đi qua giải quyết, nhanh chóng làm cho Ngân Hàng trải rộng đại lục mới.
Ngân Hàng là điểm mấu chốt trong việc phổ biến đông Huyền Vũ, còn có thể trao đổi ma thú tỉnh thạch, càng có thể đề cao quyền lực của vương quốc Huyền Vũ ở trong mỗi một vương quốc.
- Tốt. Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp ứng.
- Những chuyện khác chờ cuộc họp ngày mai rồi nói sau.
Mục Lương bình thản nói. Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi:
- Ngươi vừa trở về, muốn đi tắm thả lỏng một chút không?
- Không được, ta đi phòng làm việc một chuyến, có mấy ý tưởng liên quan đến máy móc Ma Huyễn Thủ phải thí nghiệm thử.
Mục Lương nói xong thì đứng lên đi về phía phòng làm việc, để lại các cô gái tiếp tục trò chuyện ở chính sảnh.
Trên đường trở về, hắn đều suy nghĩ về chuyện máy móc Ma Huyễn Thủ, có không ít suy nghĩ mới, ví dụ như vấn đề “tiền điện thoại” và “dung lượng”, nó có thể giúp hắn kiếm được một khoản tinh thạch ma thú rất lớn.
Thử nghĩ xem, tương lai năm năm, mười năm hoặc là hai mươi năm sau, máy móc Ma Huyễn Thủ thành công phổ biến ra bên ngoài, dưới tình huống mỗi người đều có một kiện máy móc Ma Huyễn Thủ, muốn sử dụng nó thì phải nạp tiên điện thoại và dung lượng, đây sẽ là một khoản thu nhập xa xỉ.
Nhưng mà trước đó hắn cần phải làm ra đồ thật, đông thời giảm bớt thành phẩm chế tạo máy móc Ma Huyễn Thủ, bằng không sản xuất hàng loạt là chuyện không thể nào, chớ đừng nhắc tới việc mỗi người một kiện máy móc Ma Huyễn Thủ.
Nguyệt Thấm Lan thở dài một tiếng, cảm thán nói:
- Vừa trổ về đã bận rộn, không chịu nghỉ ngơi một chút nữa.
Hồ Tiên vỗ vỗ vai cô gái ưu nhã, quyến rũ nói:
- Ngươi cũng nên làm quen đi, xưa nay hăn đã như vậy rồi.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, ngước mắt nhìn đồng hồ, ưu nhã nói: - Bây giờ còn sớm, ta đi Cục Quản Lý một chuyến. Hồ Tiên trêu ghẹo nói:
- Ngươi còn nói hắn, nhìn xem mình đi, cũng đâu có chịu nghỉ ngơi.
Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng, đứng dậy cất bước nói:
- Chuyện Ngân Hàng cần phải an bài trước.
- Ngươi đi làm việc đi, ta muốn ngủ một lát. Hồ Tiên phất tay nói. Bụng của cô càng lúc càng lớn, mấy ngày nay rất thích ngủ, luôn cảm thấy cơ thể ngủ không đủ giấc. Hổ Tây và Lan Đế liếc nhìn nhau một cái, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ly Nguyệt liếc nhìn hai người một cái, lạnh nhạt nhắc nhớ:
- Hổ Tây và Lan Đế đã trở về, những hình phạt trước đó nhớ phải hoàn thành đấy, nếu không thì sẽ gia tăng gấp đôi.
Thân thể của Hổ Tây và Lan Đế lập tức cứng đờ, vẻ mặt cầu xin quay đầu lại nÓI:
- Chúng ta biết rồi.
- Nhớ kỹ dán bản kiểm điểm trên bảng thông báo trong đội.
Ly Nguyệt lại nói.V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
-..Vâầng.
Hổ Tây bĩu môi lên tiếng. - Giấy kiểm điểm!
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Ly Na sáng lên.
Cô xoa xoa tay nói:
- Lấy ra cho chúng ta xem trước đi.
- Không cho.
Hổ Tây lè lưỡi một cái, nøay sau đó cơ thể biến mất tại chỗ.
Lan Đế chớp chớp hai mắt màu nâu, sửng sốt một chút rồi cũng chạy như bay ra phía ngoài.
- Đứng lại.
Ngải Ly Na hô to một tiếng, lập tức đứng dậy đuổi theo.
Kỳ Á có chút mờ mịt không biết nói gì, chỉ có thể ngồi nhìn các cô gái lần lượt rời khỏi, chính sảnh rộng lớn trở im ắng hơn nhiều.
Ba Phù thanh thúy nói:
- Tiểu thư Kỳ Á, ngày mai chị Tiểu Lan mới rảnh rỗi, ta dẫn ngươi đi xem phòng của mình nhé. - Tốt.
Kỳ Á âm thảm thở phào một hơi, trên mặt hiện lên nụ CưỜi.
Ba Phù lại nhìn về phía Đồ Tư Lệ Na, ra hiệu nói:
- Tiểu thư Đồ Tư Lệ Na cũng đi theo ta đi, gian phòng của ngươi cũng đã chuẩn bị xong rồi.
- Tốt.
Đồ Tư Lệ Na gật đầu một cái, đứng dậy theo tiểu hầu gái rời khỏi chính sảnh. Mấy người vừa mới rời đi thì Vưu Phi Nhi hào hứng chạy vào chính sảnh.
- A, không phải nói Mục Lương trổ về sao, người đâu rồi?
Đôi mắt màu vàng kim của Vưu Phi Nhi chớp chớp, nhìn quanh đại sảnh một vòng chỉ thấy được tiểu hầu gái và Ly Nguyệt.
- Ngươi tới chậm, Mục Lương đã đi vào phòng làm VIỆC. Ly Nguyệt nhún vai đáp.
¬ A,
Về vui mừng trong mắt Vưu Phi Nhi nhanh chóng tản đi.
Cô bĩu môi, buồn bực đi tới trước mặt cô gái tóc trắng, hai tay vòng lấy eo của đối phương, nói:
- Không sao, ta cũng rất nhớ ngươi.
Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện ra ý cười, vỗ võ bả vai của cô gái cột tóc hai chùm, ôn hòa nói:
- Ta cũng nhớ ngươi.
- Lần này ngươi đi ra ngoài có Øặp được chuyện øi vui không?
Vưu Phi Nhi buông tay ra, kéo cô gái tóc trắng ngồi xuống.
- Rất khúc chiết, ngươi muốn nghe ảà?
Ly Nguyệt quay đầu lại hỏi. -Ưừ
Vưu Phi Nhi gật đầu thật mạnh.
- Được, ta kể cho ngươi nghe.
Ly Nguyệt nắm lấy hai tay của cô gái cột tóc hai chùm, nói về các loại sự tình mà mình gặp phải trong lần đi Thiên Quốc này.
Cô nghĩ đến cái gì, thanh thúy nói:
- Bên Mục Lương còn có mấy con Hư Linh, chờ hắn làm xong có thể bảo hắn đưa một con, ta nghĩ ngươi sẽ có hứng thú với việc nghiên cứu chúng.
- Tốt.
Nghe được lời này, đôi mắt màu vàng của Vưu Phi Nhi lập tức sáng ngời.
- Đúng rồi, còn có tư liệu nghiên cứu của Ma Pháp Thần, ngươi cũng có thể xem một chút.
Ly Nguyệt tiếp tục nói. Vưu Phi Nhi chớp chớp mắt, nói:
- Ngươi không sợ ta sẽ biến thành một người giống như Ma Pháp Thần, vì trường sinh làm ra một ít nghiên cứu đáng sợ sao? - Ngươi sẽ không làm vậy. Ly Nguyệt nói với ngữ khí chắc chắn.
Vưu Phi Nhi yêu kiêu hừ một tiếng, nói:
- Ta đương nhiên là không làm rồi, trường sinh có gì tốt chứ, nếu như mọi người không ở đây thì ta sống lâu cũng không có ý nghĩa 8ì.
Ly Nguyệt nhắc nhớ: - Nhưng Mục Lương có thể sống vải trăm ngàn năm.
- Cái øì?
Đôi mắt đẹp màu vàng óng của Vưu Phi Nhi lập tức trừng lón.
- Hắn tự nói.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng đáp. - Nếu là vậy, thế thì trường sinh vẫn rất cần thiết.
Vẻ mặt của Vưu Phi Nhi trở nên nghiêm túc. - Ngươi lật mặt thật đúng là rất nhanh.
Ly Nguyệt nghe vậy giơ tay lên búng trán cô gái cột tóc hai chùm, cảnh cáo:
- Không cho phép ngươi đụng tới những nghiên cứu kia.
- Ta biết rồi.
Vưu Phi Nhi giơ tay che trán.
Cô trừng mắt nhìn cô gái tóc trắng, tức giận nói: - Ngươi thật sự cho rằng ta là thần à, ngay cả Ma Pháp Thân mà còn không nghiên cứu ra được øì, sao ta có thể chứ?
- Nói cũng đúng.
Ly Nguyệt gật đầu nhận đồng.
Vưu Phi Nhi co giật khóe miệng, tuy là nói thật, nhưng nghe được lại làm cho người ta buồn bực. Cô tò mò hỏi:
- Sau này các ngươi còn sẽ đi đến Đảo Thất Lạc à?
- Ta thấy dáng vẻ của Mục Lương nhất định là sẽ đi. Ly Nguyệt khẽ gật đâu.
- Thế thì ta cũng đi.
Vưu Phi Nhi vội vàng nói.