Chương 3377: Thủy Tính Dương Hoa?
Chương 3377: Thủy Tính Dương Hoa?Chương 3377: Thủy Tính Dương Hoa?
Thủy tính dương hoa(7k‡# ‡##): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất
Hồ Tiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Nghe nói bộ phim mà Thấm Di quay chụp đã được công chiếu, nó thế nào rồi?
- Rất hay.
Ngải Ly Na và Ny Cát Sa cùng nhau lên tiếng. - Ứm, ta cũng xem qua, đúng là rất hay.
Mễ Nặc ngây thơ nói.
Hồ Tiên cười quyến rũ nói: - Vậy chờ Mục Lương trỏ về, ta và hắn cùng đi xem phim.
- 'Fa cũng chưa xem phim này, chúng ta có thể cùng xem.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói. Đôi mắt màu đồ rực của Hồ Tiên hiện lên tia u oán, giống như đang hỏi tại sao cô lại muốn làm bóng đèn. Nguyệt Thấm Lan làm như không nhìn thấy, cô cũng rất nhớ Mục Lương.
- Còn có ba giờ, ta đi ngủ mỹ dung một chút.
Hồ Tiên nói xong đứng lên, muốn đi về phía Thiên Điện.
- Cộp cộp cộp ~~~
- Trở về rồi! Tiếng kêu hưng phấn vang lên, Thanh Vụ chạy nhanh vào chính sảnh cung điện. - Cái øì mà trổ về rồi?
Hồ Tiên quay đầu liếc nhìn tiểu hầu gái, tròng mắt đỏ rực sáng lấp lánh.
- Bệ hạ đã trổ về rồi! Thanh Vụ hưng phấn hô.
- Hoa lạp lạp ~~~
Chúng nữ nghe vậy đồng loạt đứng lên, bước nhanh về phía cửa cung điện. Thanh Vụ vội vàng khuyên nhủ:
- Vương hậu nương nương, Hồ Tiên nương nương chậm một chút, cẩn thận bụng nha!
Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiền nghe vậy thì bước chân chậm lại, lúc đi tới cửa cung điện vừa vặn nhìn thấy phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ đáp xuống. - Là phi thuyền vận chuyển của Mục Lương. Mễ Nặc hưng phấn nói.
- Xích ~~~
Cửa buồng phi thuyền vận chuyển mở ra, người đầu tiên bước xuống chính là Ly Nguyệt với một đầu tóc màu trắng bạc.
- Mọi người, đã lâu không đặp nhau rồi.
Ly Nguyệt thấy các cô gái đều ở đây, khóe môi hơi cong lên chào hỏi.
- Ly Nguyệt, ta nhớ ngươi muốn chết, cơ thể không sao chứ?
Ngải Ly Na hưng phấn hỏi. Ly Nguyệt khẽ cười đáp:
- Ta không sao.
Ngải Ly Na tò mò hỏi thăm:
- Sao các ngươi lại trổ về trước giờ thế?
Ly Nguyệt giải thích:
- Bởi vì chúng ta muốn về sớm một chút, cho nên dùng mấy lần ma pháp trận không gian truyền tống, tiết kiệm không ít thời gian.
- Thì ra là như vậy.
Đám người Ngải Ly Na chợt hiểu ra.
- Cộp cộp cộp ~~~
Phía sau Ly Nguyệt truyền đến tiếng bước chân, Hổ Tây và Lan Đế lần lượt xuống thuyền.
Hổ Tây phất tay hô:
- Mọi người, chúng ta đã trở về rồi ~~~ - Có nhớ ta không?
Lan Đế hỏi với ánh mắt mong đợi.
- Không có.
Trong mắt của Ngải Ly hiện lên ý cười, cố ý nói mát.
- Ta tổn thương.
Lan Đế lập tức bĩu môi.
- Nói đùa đấy, tất cả mọi người đều rất nhớ ngươi. Ngải Ly Na cười tươi như hoa nói.
Lan Đế cười hớn hở, thanh thúy nói:
- Hì hì, ta biết ngay mà.
Kỳ Á, Y Lộ Lộ, Cổ Tư Mỹ, Đồ Tư Lệ Na lần lượt xuống thuyền, đối diện với ánh nhìn của các cô gái, ngoại trừ Cổ Tư Mỹ ra thì những người còn lại đều có chút khẩn trương.
- Cuối cùng cũng trở về rồi.V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Cổ Tư Mỹ thở phào một hơi, chỉ khi bước lên mặt đất vương quốc Huyền Vũ thì trong lòng mới trổ nên an ổn.
- Xin chảo mọi người... Ba người Kỳ Á, Y Lộ Lộ và Đồ Tư Lệ Na không được tự nhiên mà lên tiếng chào hỏi.
Nguyệt Thấm Lan tiến lên một bước, mỉm cười ưu nhã nói:
- Xin chảo, hoan nghênh các ngươi đi tới vương quốc Huyền Vũ.
Trong lòng cô căng thẳng, Mục Lương đâu?
Y Lộ Lộ, Kỳ Á lặng lẽ quan sát đám người Nguyệt Thấm Lan, khi nhìn thấy Hồ Tiên đều không khỏi nhìn ngây người.
Y Lộ Lộ lên tiếng thán phục:
- Thật xinh đẹp, cái đuôi cũng thật xinh đẹp.
- Khanh khách ~~~~
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hiện ra ý cười, quyến rũ nói: - Ngươi chính là Y Lộ Lộ à. - Đúng vậy.
Khuôn mặt của Y Lộ Lộ ửng đỏ.
Ly Nguyệt nhìn về phía đám người Ngải Ly Na, nói: - Y Lộ Lộ sẽ gia nhập vào Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, sau này đều là người một nhà.
- Vậy tới đội của ta đi.
Đôi mắt đẹp của Ngải Ly Na sáng lên. - Bên ta cũng thiếu người. Ngôn Băng lạnh nhạt nói. Ly Nguyệt liếc nhìn mấy người một chút, bình tĩnh nÓI:
- Mục Lương nói cô ấy do ta quản lý.
- À, lại là người của ngươi. Ngải Ly Na và Ny Cát Sa đồng thời kéo dài giọng kêu ca.
Y Lộ Lộ chớp đôi mắt đẹp màu xanh lục, sự khẩn trương trong lòng dân bình tĩnh lại, chẳng mấy chốc lực chú ý đã bị hấp dẫn bởi Trà Thụ Sinh Mệnh.
- Lực lượng sinh mệnh thật tỉnh khiết.
Cô ngẩng đầu nhìn chăm chú vảo tán cây Trà Thụ Sinh Mệnh, lỗ chân lông cả người đều giãn ra.
- Mục Lương đâu? Nguyệt Thấm Lan hỏi.
- Nhớ ta à? Giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng mọi người.
Cơ thể của đám người Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên đều run lên, cùng nhau quay đầu nhìn về phía sau, mới phát hiện không biết Mục Lương đã vào cung điện từ bao giờ. - Mục Lương!
Mễ Nặc hưng phấn reo lên, bay nhào tới nam nhân giống như thường ngày, nhảy lên vòng hai tay quanh cổ hắn. Hai tay Mục Lương giang ra, vững vàng tiếp lấy cô gái tai thỏ.
Trong mắt đám người Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đều lộ vẻ ước ao, nhưng không dám nhào tới cùng với cô gái tai thỏ.
- Mục Lương, ta rất nhớ ngươi.
Mễ Nặc cười rạng rỡ, lớn mật biểu đạt sự nhớ nhung trong lòng.
- Ha ha ha ha, ngoan, ta cũng rất nhớ ngươi.
Mục Lương Cười vui vẻ, dành ra một tay xoa xoa đầu cô gái tai thỏ.
Mễ Nặc ngước mắt hỏi:
- Lần này ngươi trở về sẽ Ở lại bao lâu vậy?
- Trong thời gian ngắn sẽ không rời đi.
Mục Lương ôn hòa đáp.
- Vậy là tốt rồi.
Mễ Nặc vui vẻ ra mặt, tai thỏ trên đỉnh đầu đều dựng thẳng.
Trên mặt cô cười ra hai má lúm đồng tiền, chọc cho Mục Lương không khỏi vươn tay nhéo nhéo.
Mễ Nặc nghĩ tới điều gì đó, vội vã buông tay đi xuống người hắn, cười khúc khích nÓI:
- Suýt nữa quên mất, chị Thấm Lan và chị Hồ Tiên nhớ ngươi nhiều hơn, ta không thể độc chiếm ngươi lâu được.
Nguyệt Thấm Lan và cô gái đuôi hồ ly nghe vậy thì khuôn mặt xinh đẹp đều ửng hồng, nhưng cũng không mở miệng phủ nhận.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly và Nguyệt Thấm Lan, cười dịu dàng lên tiếng:
- Ta đã trổ về.
- Trở về là tốt rồi. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nÓI.
Mục Lương đi lên trước, ôn hòa nói: - Trong khoảng thời gian ta không ở đây, vất vả cho các ngươi phải quản lý cả vương quốc rồi.
- Cũng còn tốt, không phải rất khổ cực.
Hồ Tiên khẽ hất hàm, lộ ra phần cổ trắng như tuyết. Ánh mắt của Mục Lương rơi vào bụng to của cô, dịu dàng nói:
- Bụng lớn hơn nhiều rồi, có cảm giác khó chịu không? Hồ Tiên sờ bụng một cái, trên mặt tràn đầy nhu tình, đáp:
- Khó chịu thì không có, chính là mấy ngày này vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi rã rời, cảm giác ngủ không đủ.