Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 863 - Chương 3409: Hình Như Thần Trí Của Cô T...

Chương 3409: Hình Như Thần Trí Của Cô T... Chương 3409: Hình Như Thần Trí Của Cô T...Chương 3409: Hình Như Thần Trí Của Cô T...

- Một đám ăn trộm.

Lan Cát nghiến răng nghiến lợi, quần áo trên người rõ ràng đã bị đổi qua, đồ mang trên người đều bị lấy đi.

Cô bước xuống giường, không đứng vững suýt nữa ngã xuống, cơ thể cô rất suy yếu từ lúc đi ra bụng của Thao Thiết.

- Hoa lạp lạp ~

Lê bàn chân bị xích lại, nữ nhân miễn cưỡng đi tới trước cửa, xuyên qua song sắt nhìn ra hành lang phía ngoài.

- Người đâu!

Lan Cát thét to.

- Câm miệng.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Ngôn Băng xuất hiện ở trước cửa, tròng mắt màu tím không hê dao động.

- Thả ta ra ngoài.

Lan Cát gằn từng chữ. Ngôn Băng lạnh lùng hỏi: - Ngươi đang nằm mơ à?

- Bảo quốc vương các ngươi tới gặp tal

Lan Cát lại thét chói tai lần nữa.

Vẻ mặt của Ngôn Băng không thay đổi, đạm mạc nóI:

- Ngươi sẽ nhìn thấy, hiện tại vên lặng một chút cho ta, bằng không để cho ngươi nếm thử tư vị bị điện giật.

- Râm rầm rầm ~~~ Lan Cát nghiến răng nghiến lợi, nâng hai tay lên võ mạnh cửa lao, tức giận nÓI:

- Ngay bây giờl

Đáy mắt của Ngôn Băng hiện lên hàn ý, mở cửa phòng giam ra, trong tay không biết từ lúc nảo có thêm một cây côn dài, một đầu là kim loại.

Cổ tay cô xoay một cái, đặt đầu kim loại kia lên người nữ nhân. - Tư lạp ~~~

Ngay sau đó, hồ quang điện màu tím nhảy lên, nhanh chóng bao trùm cả người Lan Cát.

—_ „` ~~~

Thân thể của Lan Cát run rầy, tóc tai đều bị sét đánh dựng đứng, lảo đảo ngã về phía sau.

- Linh khí mới quả là dùng tốt.

Ngôn Băng lạnh lùng thu hồi dùi cui điện, đây là linh khí do Xưởng Chế Tạo Linh Khí mới nghiên cứu chế tạo ra.

Cô khóa kỹ cửa lao rồi xoay người rời đi, nữ nhân nằm dưới đất một hồi lâu mới bò dậy.

- Khụ khụ ~~~

Vẻ mặt của Lan Cát trắng bệch, ánh mắt âm ngoan nhìn chăm chú vào cửa lao, cảm giác bị điện giật không hề tốt chút nào.

Cô chật vật bò lại trên Øiường, dựa vào vách tường thổ mạnh, vẻ mặt còn khó coi hơn so với lúc mới tỉnh lại.

Không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân. s....

Cửa lao lại bị mở ra một lần nữa, lần này có ba người tiến vảo.

Mục Lương bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ nhân trên giường, phía sau là hai người Ly Nguyệt và Ngôn Băng.

Lan Cát nhìn thấy người đến, trong mắt tràn đây thần sắc cừu hận, giọng the thé nói:

- Ngươi cướp đi trường sinh của ta, mau trả lại cho tal

Mục Lương hờ hững hỏi:

- Tại sao lại là trường sinh? - Đừng giả bộ nữa, nhất định là ngươi đã thu được trường sinh.

Giọng nói của Lan Cát khàn khàn, cực hận nam nhân trước mắt. - Bệ hạ, hình như thần trí của cô ta có chút mơ hồ. Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói.

- Điện giật một cái là tốt rồi.

Ngôn Băng nói xong lấy ra dùi cưi điện, dáng dấp nhao nhao muốn thử làm cho cơ thể nữ nhân run lên vài Cái.

Mục Lương nhìn chăm chú vào nữ nhân, hờ hững nói: - Trường sinh không tồn tại, là người thì sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Hắn không có biện pháp trường sinh, chỉ là sống tương đối lâu mà thôi. Lan Cát nhìn chằm chằm vào nam nhân, cố chấp cho rằng trường sinh đã bị hắn chiếm được.

Mục Lương thấy đối phương không nói lời nào, tiếp tục nói:

- Ngươi là người của Bất Hủ Chúng, đúng không? Mặc dù hắn hỏi thăm nhưng trong giọng nói lại mang theo sự chắc chắn. Lan Cát nhếch miệng cười một tiếng, nở nụ cười lạnh lùng nói:

- Có phải hay không quan trọng sao?

- Chỉ có người của Bất Hủ Chúng mới có thể chấp nhất với trường sinh như thế.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.

- Không phải, còn có một người vẫn luôn theo đuổi trường sinh... Mục Lương bình tĩnh nói. Lan Cát nghe vậy nhìn về phía hắn, trong đầu hiện lên vài cái tên, tất cả đều giống như cô là người cầm quyên của tổ chức Bất Hủ Chúng hiện gið.

Ly Nguyệt và Ngôn Băng liếc nhau, đều biết Mục Lương nói tỚi aI.

Mục Lương nhìn về phía nữ nhân, giọng điệu mang theo tò mò:

- Lần này ta tới chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đê. Lan Cát quay đầu đi, làm ra bộ dáng ngươi hỏi cái gì ta đều sẽ không nói øì cả. Mục Lương hỏi từng chữ một:

- Cả hai đều là truy cầu trường sinh, rốt cuộc Ma Pháp Thần và Bất Hủ Chúng có quan hệ øì với nhau?

Đồng tử của Lan Cát co rút lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mục Lương, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì đó. - Quả nhiên là có liên quan.

Mục Lương nhìn thấy phản ứng của nữ nhân, suy đoán trong lòng được chứng thực.

Lan Cát bĩu môi, giọng điệu mang theo trào phúng:

- Bất Hủ Chúng là do Ma Pháp Thần khai sáng, ngươi biết thì thế nào chứ, hắn đã chết, bây giờ Bất Hủ Chúng và Ma Pháp Thần không có chút quan hệ nào cả.

Ly Nguyệt lạnh lùng nói:

- Phải không, ngay cả Ma Pháp Thần đều không thể trường sinh, làm sao các ngươi có thể thực hiện được hy vọng xa vời này.

- Đó là do hắn quá phế vật, không có nghĩa là ta không được.

Trong mắt Lan Cát hiện lên sự chấp nhất rõ ràng.

- Nói cho ngươi biết một tin tức, Ma Pháp Thân còn chưa có chết. Mục Lương đột nhiên lên tiếng.

- Cái gì??

Lan Cát trợn to mắt, thần sắc khó có thể tin được. Mục Lương trào phúng nhìn cô, lạnh lùng nói:

- Tuy không chết, nhưng cũng trở nên người không ra người, phải nói hắn là một con quái vật.

Lan Cát kích động, thét to: - Không thể nào, đã mấy ngàn năm trôi qua, sao hắn có thể sống sót được, chẳng lẽ hắn đã tìm được biện pháp trường sinh rồi à?

Mục Lương không trả lời vấn đề của nữ nhân, hỏi ngược lại:

- Những người còn lại của Bất Hủ Chúng đều ở đâu? Lan Cát nhìn chằm chằm vào nam nhân, nhếch miệngØ Cười nói:

- Nói cho ta biết làm thế nào để trường sinh, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết. Mục Lương liếc nhìn cô một chút, giơ tay lên nói:

- Bảo người ta tới thẩm vấn cô, chú ý đừng để chết.

- Tốt.

Ly Nguyệt lên tiếng.

Mục Lương không nhìn Lan Cát nữa, xoay người rời khỏi ngục gØiam.

Lan Cát giằng co, hơi cong lưng hô: - Đừng đi, hãy nói cho ta biết biện pháp trường sinh!

- Câm miệng.

Ngôn Băng lạnh lùng mở miệng, dùi cui điện đánh ở trên người nữ nhân.

- Tư lạp ~~~

Tiếng điện lưu qua đi, nữ nhần an tĩnh trở lại.

- Đông đông đông ~~~ Tiếng chuông du dương vang lên, đây là tuyên cáo một ngày mới lại đến, cũng là tiếng chuông cáo biệt đêm tối nghênh đón ban ngày.

Sau khi Thế Giới Thụ bắt đầu tiến hóa, tiếng chuông sáng sớm sáu giờ biến thành nhắc nhở dân chúng vương quốc Huyền Vũ nên rời øiường đi làm.

Mặc dù hiện tại vương quốc Huyền Vũ là ban ngày hai mươi bốn giờ, nhưng đi làm vẫn giống như trước đây, khi nào dân chúng muốn nghỉ ngơi thì chỉ cần kéo rèm cửa sổ là được. Trong cung điện, Mục Lương vẫn còn ở trong thư phòng, cơ thể buông lỏng dựa vào long ở, hai chân đặt lên trên mặt bàn, cầm sách cổ trong tay đọc đến nhập thần.
Bình Luận (0)
Comment