Chương 3408: Chính Là Ta Sắp Khống Chế ...
Chương 3408: Chính Là Ta Sắp Khống Chế ...Chương 3408: Chính Là Ta Sắp Khống Chế ...
Mục Lương mỉm cười nói: - Phải không, nhưng mà nhìn dáng vẻ này của ngươi, ta cho răng vẫn còn không khống chế được. Lúc này khuôn mặt của cô gái Ma Cà Rồng đỏ như quả cà chua, trong đôi mắt đẹp màu vảng còn có một tầng hơi nước, giống như là bị người khác ức hiếp.
- Đó là ngươi nhìn lâm rồi. Hi Bối Kỳ hít sâu mấy hơi đáp.
Trong lòng của cô vẫn hết lòng yêu mến Mục Lương, nhưng sẽ không giống như vừa mới bắt đầu, không thể khống chế mà nhào tới nam nhân.
Mục Lương phối hợp gật đầu, cười nói:
- Đó chính là ta nhìn lầm rồi.
- Đúng thế.
Hi Bối Kỳ nghiêm túc gật đầu.
- Ừm, còn có chuyện øì khác không? Mục Lương mỉm cười hỏi. Hi Bối Kỳ lắc đầu:
- Hết rồi.
- Vậy ngươi đi làm việc đi, đừng đứng ngẩn người ở đó nữa.
Mục Lương bình thản nói. - Cái kia... vậy ta đi trước, lần sau lại tới.
Hai má của Hi Bối Kỳ bỏ bừng bừng, xoay người vội vàng rời đi thư phòng, dáng vẻ kia có chút mùi vị chạy trối chết.
- Cọt kẹt ~~~
Mục Lương nhìn cửa phòng đóng lại, cười lắc đầu, câm lấy một quyển sách cổ bắt đầu lật xem. Hắn lật được hai trang thì chợt nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng tự lầm bẩm:
- Quên mất, trước tiên cần phải mang người ra ngoài, đợi lát nữa thật sự sẽ bị tiêu hóa hết.
Hắn nghĩ đến nữ nhân bị Thao Thiết nuốt chửng, hiện giờ đã qua ba ngày. Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, truyền mệnh lệnh đến Thao Thiết, để nó phun ra nữ nhân kia rồi khống chế đối phương không cho chạy trốn.
Bên kia, sau khi rời đi thư phòng thì Hi Bối Kỳ gặp phải Nguyệt Phi Nhan đi tới.
- Đứng lại.
Nguyệt Phi Nhan hô một tiếng, ngăn cô gái Ma Cà Rồng đang vùi đầu chạy ra phía ngoài lại. Trong mắt của Hi Bối Kỳ lộ ra thần sắc mờ mịt, hỏi:
- Có chuyện øì vậy?
- Không có øi, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân của ngươi nên tò mò, khai mau, có phải lén lút làm chuyện xấu hay không?
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan híp lại, hai chữ chuyện xấu bị nhấn mạnh. Hi Bối Kỳ nhanh chóng hiểu rõ, không khỏi trừng cô gái tóc đỏ một chút, tức giận nói:
- Không có, ngươi đừng nói nhảm.
Nguyệt Phi Nhan lộ ra vẻ mặt hồ nghị, nói:
- Vậy sao khuôn mặt của ngươi lại đỏ như vậy, giống như là vừa bị người khác khinh bạc.
- Ngươi mới bị người khác khinh bạc đấy!
Hi Bối Kỳ trợn trắng mắt, trong đầu hiện lên bóng dáng của Mục Lương. - Vậy rốt cuộc thì ngươi bị làm sao vậy?
Nguyệt Phi Nhan chớp chớp mắt đỏ.
- Ta không sao.
Hi Bối Kỳ mở miệng gằn từng chữ, cao ngạo hất cằm lên vòng qua cô gái tóc đỏ rời đi cung điện. Nguyệt Phi Nhan vuốt cằm, lẩm bẩm:
- Kỳ kỳ quái quái. Cô nhìn về phía thư phòng, trong lòng suy đoán có lẽ nào cô gái Ma Cà Rồng vừa mới từ trong thư phòng đi ra?
- Chẳng lẽ là Mục Lương? Vẻ mặt Nguyệt Phi Nhan trở nên nghiêm túc.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó vẫn là cất bước đi về phía thư phòng, lặng lẽ nghe động tĩnh bên trong. - Không tiến vào sao? Giọng nói của Mục Lương từ trong thư phòng truyền ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Phi Nhan ửng đỏ, có chút lúng túng đẩy cửa thư phòng bước vào.
Cô nhìn đôi mắt của Mục Lương, do dự nên làm thế nào để hỏi chuyện cô gái Ma cà Rồng.
- Có chuyện gì à?
Mục Lương bình thản hỏi. Nguyệt Phi Nhan châm chước nói: - Cái kia, ta thấy Hi Bối Kỳ có chút không đúng, là có chuyện øì sao?
- Cô ấy có thể có chuyện øì chứ?
Mục Lương hỏi ngược lại. Nguyệt Phi Nhan suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói: - Hình như cũng đúng, thế mà ta còn tưởng rằng ngươi khi dễ cô ấy.
Khóe mắt của Mục Lương co giật một cái, cạn lời nhìn về phía cô gái tóc đỏ. - Khu khu, ta nói lung tung thôi, ngươi không cần để ở trong lòng.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng khoát tay nói.
- Không có chuyện øì khác thì ngươi ra ngoài đi.
Mục Lương øïiø tay lên đè huyệt thái dương, bắt đầu hoài nghi nữ nhân trong cung điện có phải nhiều lắm hay không.
- Thật ra là ta còn một chuyện khác.
Nguyệt Phi Nhan lóe lên một ý tưởng.
- Nói.
Mục Lương hơi ngước cằm lên, ra hiệu cho cô gái tóc đỏ.
Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan lộ vẻ chờ mong, hỏi: - Khi ngươi đi đảo Thất Lạc có thể mang theo ta không?
- Không thể, ngươi quá yếu. Mục Lương nói trắng ra.
- A, Mục Lương, bây giờ ngươi nói chuyện quá hại người rồi.
Nguyệt Phi Nhan bất mãn bíu môi nói.
- Đây là sự thật.
Mục Lương buồn cười nhìn về phía cô gái tóc đỏ. Nguyệt Phi Nhan nín một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể nói ra lời phản bác.
- Vậy ngươi định khi nào đi tìm Ma Pháp Thần?
Cô bắt đầu nói sang chuyện khác, tuần theo câu nói nếu xoay chuyển trọng tâm câu chuyện đủ nhanh thì sự xấu hổ sẽ không đuổi kịp mình.
Mục Lương bình thản trả lỜI:
- Chuyện này không vội, chờ Thế Giới Thụ tiến hóa kết thúc rồi đi cũng không muộn. - Vậy ngươi có thể mang theo ta không?
Nguyệt Phi Nhan hỏi lần nữa.
- Không được.
Mục Lương dứt khoát từ chối.
= -
Khuôn mặt Nguyệt Phi Nhan đỏ lên, u oán trừng mắt Mục Lương một cái, không nói øØì xoay người TỜI đi. Trong phòng øiam đặc chế, Lan Cát nằm trên chiếc giường đá lạnh như băng, bộ ngực phập phồng lúc lên lúc xuống theo từng hô hấp.
Đây là một gian ngục giam “cấm ma”, bất kỳ một Ma Pháp Sư nào tiến vào bên trong cũng sẽ biến thành giống người bình thường, không thể sử dụng bất kỳ ma pháp nào nữa, đồng thời ma pháp trận, quyển trục ma pháp cũng không thể sử dụng. - Khu khụ ~~~
Lan Cát đang ngủ mê man ho khan, sau đó lập tức mở to hai mắt, phản xạ có điều kiện ngồi dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
- Mình đã bị bắt lại?
Vẻ mặt của Lan Cát trở nên khó coi, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại là ngục giam.
Cô nhìn cổ tay và cổ chân, mặt trên có øgông cùm do Thép Tím chế thành, nó không chỉ có thể hạn chế năng lực hành động của phạm nhân mà còn có thể tiến thêm một bước hạn chế sử dụng ma pháp. Trong phòng giam đặc chế này không có một tia nguyên tố ma pháp nảo, hoàn toàn cắt đứt tất cả ý đồ đào tẩu của Lan Cát. Lan Cát cố gắng điều động ma lực trong cơ thể nhưng lại phát hiện không có chút phản ứng nào, giống như là đá chìm đáy biển, điều này làm cho về mặt của cô càng thêm khó coi. Nữ nhân nhớ lại, trước khi ngất đi thì mình bị sinh vật không rõ nuốt chứng, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Lan Cát tức giận mắng to: - Đáng chết, suýt nữa có thể thành công rồi!
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Mục Lương đắm chìm trong nguyên tố sinh mệnh, rõ ràng chỉ cần thêm mấy bước là có thể chiếm được, không ngờ cuối cùng lại là kết quả như vậy.
Cô tràn đầy không cam lòng, cố gắng tìm được quyển trục ma pháp khác trên người, nhưng lại phát hiện ngoại trừ quần áo ra thì trên người không còn vật gì khác.