Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 878 - Chương 3424: Phát Hiện Kẻ Trộm Quân Như

Chương 3424: Phát Hiện Kẻ Trộm Quân Như Chương 3424: Phát Hiện Kẻ Trộm Quân NhưChương 3424: Phát Hiện Kẻ Trộm Quân Như

- Đồng đồng đông ~~~ Tám giờ sáng, chuông Huyền Vũ đúng giờ vang lên, đồng thời trong Phường Công nghiệp Quân Sự cũng trở nên náo nhiệt, các công nhân của các tuyến sản xuất lớn bắt đầu bận rộn như thường lệ. Công nhân Phường Công nghiệp Quân Sự chia làm hai loại, một loại là làm việc ở nhà xưởng, nhưng hàng ngày sẽ trở về nhà. Công nhân như vậy sẽ phụ trách sản xuất các loại linh kiện vũ khí hoặc là gia công nguyên vật liệu, hơn nữa là bộ kiện không thuộc loại cơ mật, không sợ bọn họ tiết lộ tin tức tình báo và số liệu quan trọng của vũ khí ra bên ngoài.

Một loại công nhân khác là ăn ngủ nghỉ đều ở Phường Công nghiệp Quân Sự, rất nhiều binh sĩ đều là bởi vì bị thương mà về hưu, phụ trách các loại công việc cơ mật cao như sản xuất và chế tạo các loại bộ kiện quan trọng của vũ khí, lắp ráp và điều chỉnh thử, v.v...

Bởi vì ăn ngủ nghỉ đều phải ở trong Phường Công nghiệp Quân Sự, có thể tránh được rất lớn việc sản xuất vũ khí và tin tức bị tiết lộ ra bên ngoài.

Bất kể là loại công nhân nào, trước khi bọn họ nhậm chức đều sẽ ký kết hiệp nghị bảo mật, nếu như vi phạm quy định của hiệp nghị thì sẽ phải ngồi tù và phạt tiền.

Trong xưởng sản xuất quần nỏ, các công nhân đang bận rộn lắp ráp các bộ phận quân nỏ.

Sau khi lắp ráp xong, quân nỏ sẽ được đưa đi thử nghiệm tiến hành bắn thử, kiểm tra độ chính xác của quân nỏ, nếu như không hợp cách sẽ đưa trở về tiến hành điều chỉnh thử lần nữa.

Mà vũ khí hợp cách thì sẽ được đóng gói vào thùng rồi vận chuyển đến kho hàng vũ khí, lúc cần mới có thể đưa đến các quân doanh lớn.

Kho hàng vũ khí rất lớn, tổng cộng có sáu tầng, mỗi một tầng đều hơn 300 mét vuông, chiều cao đều là 6 mét. Tổng cộng có hai mươi lăm người trông coi kho vũ khí, mỗi năm người một tổ tiến hành thay phiên phụ trách vấn đề an toàn của kho vũ khí.

Ngoại trừ người trông coi ra thì còn có người quản lý đăng ký và thẩm tra số lượng các loại vũ khí vào kho và ra kho.

Trước cửa chính kho vũ khí, mấy con Kiến Thợ mang rương øỗ khổng lồ đi tới, bọn nó sống ở bên trong Phường Công nghiệp Quân Sự, phụ trách việc bốc vác vận chuyển.

Bên cạnh Kiến thợ còn có hai công nhân, cả ba đến đây để vận chuyển vũ khí thành phẩm tồn vào kho hàng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vang lên, nhân viên phụ trách ghi danh kho vũ khí đi tới.

- Sương Liên, lần này chúng ta vận chuyển lựu đạn khói, ngươi kiểm tra và xác nhận đi. Nhân viên bên cạnh Kiến Thợ đưa ra một tờ danh sách, nhìn về phía nữ nhân đang đi tới.

Sương Liên vén sợi tóc mai lên, tròng mắt màu cam lóe sáng, hơi nâng cằm lên nói:

- Được rồi, bỏ xuống trước ởi, ta kiểm tra lại số lượng một chút.

- Được rồi.

Nhân viên gật đầu một cái, vỗ vỗ rầu của Kiến Thợ. Kiến Thợ hiểu ý buông Tương xuống.

Một nhân viên tiến lên, dùng dụng cụ chuyên dụng mỡ rương ra, lộ ra lựu đạn khói được sắp xếp chỉnh tê bên trong.

Mỗi một quả lựu đạn khói đều có vải mềm tách ra, tránh cho va chạm vào nhau gây nổ.

Sương Liên đi lên trước, kiểm tra cần thận lựu đạn khói, rương gỗ có tám tầng, mỗi một tầng đều tràn đầy lựu đạn khói.

Cô nhìn lướt qua, bút di chuyển nhanh chóng trên bản đăng ký, kiểm tra từng tầng một, xác định số lượng lựu đạn khói đúng mới đặt xuống.

- Không thành vấn đề chứ?

Nhân viên vận chuyển lựu đạn khói hỏi.

- Không thành vấn đê, số lượng đều đúng, có thể đưa vào.

Sương Liên thu bản đăng ký lại, nghiêng người tránh ra cửa vào kho vũ khí.

- Tốt.

Hai nhân viên mỉm cười, ra hiệu Kiến Thợ giơ rương øõ lên, cất bước đi về phía kho hàng vũ khí.

Nơi lưu trữ lựu đạn khói nằm ở tầng ba, Kiến Thợ giơ rương gỗ chậm rãi đi lên từng tầng một, sau đó buông rương xuống vị trí cố định dưới sự ra hiệu của nhân viên.

- Được rồi, ta đi về trước. Nhân viên phất tay với nữ nhân, mang theo Kiến Thợ rời khỏi kho hàng vũ khí.

Sương Liên vươn người, trổ lại phòng làm việc tầng một, thả bản đăng ký vào ngăn kéo rồi khoá kỹ.

- Chị Sương Liên, vũ khí hôm nay đưa tới là gì vậy?

Một cái đầu ló vào từ bên ngoài phòng làm việc, đó là một thanh niên mặc áo giáp.

Sương Liên ngước mắt nhìn lại, cười nói: - Là Đàm Kim à, ngày hôm nay đến lượt ngươi canh gác?

- Đúng vậy, đứng canh cả ngày quá buồn chán, cho nên tới tìm ngươi tán gẫu một chút.

Đàm Kim cười ha ha trả lời.

- Những người khác đâu rồi?

Sương Liên thuận miệng hỏi. Đàm Kim giải thích:

- Bọn họ đang giữ cửa.

- Vì vậy ngươi trốn tới đây lười biếng.

Sương Liên cười tươi như hoa nói.

Cô tới kho vũ khí làm việc đã nửa năm, mới vừa bắt đầu không có bạn bè, sau lại quen biết Đàm Kim, hai người thường xuyên nói chuyện phiếm, nhờ vậy mà mỗi ngày đi làm không buồn chán. - Cũng không có chuyện øì, tới tìm ngươi nói chuyện một chút thôi.

Đàm Kim cười rạng rỡ, giơ tay lên gãi đầu.

Sương Liên cười dạy dỗ:

- Ngươi đó, đừng lười biếng nữa, nếu bị người phía trên phát hiện thì sẽ øặp phiền phức.

- Không đâu, các đại ca đều rất cưng chiêu ta, ta mệt mỏi sẽ để ta nghỉ ngơi. Đàm Kim nhắc tới các thành viên cùng nhau trực, cười hiền lành vô cùng.

Sương Liên chậm rãi gật đầu, hiểu rõ nói:

- Là do ngươi nhỏ tuổi nhất, tất cả mọi người đều thương ngươi.

- Chị Sương Liên, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu.

Đàm Kim thuận miệng hỏi.

- Vấn đề gì... Sương Liên sửng sốt một chút, chăng mấy chốc đã phản ứng lại, cười nói:

- Ngươi nói hàng hoá được đưa tới hôm nay à, là lựu đạn khói.

- Lựu đạn khói à....

Đáy mắt của Đàm Kim lóe sáng, nghĩ tới cái gì đó.

- Ngươi hỏi cái này để làm gi?

Sương Liên thanh thúy hỏi. - Không có øi, chỉ là tìm chủ đề gì đó để nói chuyện phiếm với ngươi thôi.

Đàm Kim chớp chớp mắt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười xán lạn.

Sương Liên sửng sốt một chút, sau đó che miệng khẽ cười, dáng vẻ mặt mày conø cong rất mê người.

Đàm Kim ngây ngẩn nhìn một hồi, yết hầu không khỏi giật giật.

Sương Liên thu lại nụ cười, dịu dàng xua tay nói:

- Được rồi, mau trở về đi, hôm nay ta sẽ tương đối vội vàng, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi.

- Được rồi, ngày mai ta sẽ lại tới tìm ngươi nói chuyện phiếm.

Trên mặt Đàm Kim hiện lên về tiếc nuối, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Sương Liên nhìn thấy hắn rời khỏi, đôi mày đẹp hơi nhướng lên, chỉ cảm thấy Đàm Kim rất có vấn đề, vì sao luôn hỏi chuyện lựu đạn khói.

Cô suy nghĩ một chút, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, vừa đi ra đã nhìn thấy Đàm Kim rón rén đi lên kho vũ khí tầng trên.

Ánh mắt của Sương Liên lấp lóe, cởi giày cao gót tránh phát ra tiếng vang, chân trần đi theo.

Đàm Kim lên đến tâng hai vẫn không dừng lại, một mạch đi tới cầu thang tầng thứ ba, rất có tính mục đích thẳng đến vị trí gửi lựu đạn khói.
Bình Luận (0)
Comment