Chương 3446: Có Người Có Thể Hỗ Trợ Chỉ...
Chương 3446: Có Người Có Thể Hỗ Trợ Chỉ...Chương 3446: Có Người Có Thể Hỗ Trợ Chỉ...
Trong tiếng trống chấn thiên, Mục Lương mặc đồ cưới đi vào Đại Hội Đường, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Phía sau hắn là đám người Mễ Nặc và Tiểu Mật, từng bước đi về phía đài cao.
- Quốc vương Huyền Vũ thật là quá đẹp trai.
Trong nhóm khách mời có nữ nhân cảm thán lên tiếng.
- Ta cũng muốn gả cho hăn. Trong một mảnh tiếng nói nhỏ, Mục Lương bước từng bước kiên định lên đài cao, nghênh đón ánh mắt của Nguyệt Thấm Di.
- Bệ hạ vạn an.
Nguyệt Thấm Di cung kính hành lễ.
- Ừm, tiếp tục đi.
Vẻ mặt của Mục Lương nhàn nhạt.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Di cong lên, ưu nhã mở miệng:
- Kế tiếp mời cô dâu của chúng ta lên đài.
Nói xong, tiếng nhạc cảng thêm vang dội, một bóng người cũng đạp cầu thang đi lên trên đài cao.
Mục Lương nhìn chăm chú vào cô gái tóc trắng từng bước đi tới, ánh mắt có chút hừng hực.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ly Nguyệt đi lên đài cao, vươn tay nắm lấy cánh tay của nam nhân, thuận lợi đứng ở bên cạnh hắn, mà lần này là bắt đầu danh chính ngôn thuận.
- Cuối cùng ngày hôm nay cũng tới, khiến ngươi chờ lâu rồi.
Mục Lương nhẹ nhàng lên tiếng.
Hai mắt của Ly Nguyệt hơi ửng đỏ, dịu dàng nói:
- Ta rất vui vẻ.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Di lóe lên, tiếp tục lưu trình hôn lễ: - Mời hai vị tân nhân uống một ly rượu giao bôi.
Dưới đài cao, trong mắt đám người Ngải Ly Na chứa đựng nhiệt lệ, từ trong thâm tâm cảm thấy vui vẻ thay cho bạn thân.
- Thật tốt quá.
Ngôn Băng nhẹ nhàng lầm bẩm, khóe môi hơi nhếch lên.
Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ rúc vào nhau, trong mắt đều mang theo vẻ ước ao, đồng thời cũng cảm thấy vui về thay cho cô gái tóc trắng.
- Lại có thêm một vị tỷ muội nữa.
Trong Đại Hội Đường, Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan đứng cùng một chỗ, chăm chú nhìn hiện trường hôn lễ.
Hai người đều mang thai, không thích hợp đi đến nơi ồn ào, cho nên đều ở lại trong phòng VỊP Đại Hội Đường.
Hồ Tiên chớp đôi mắt màu đỏ rực, nhẹ vỗ về bụng của mình, quyến rũ nói:
- Rất tốt, lại có người có thể giúp chia sẻ một chút rồi.
- Đúng vậy, thể lực của Mục Lương thật tốt quá... Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, sờ bụng một cái, có thể cảm nhận được tân sinh mệnh đang thai nghén.
Hồ Tiên nhẹ nhàng nói:
- Ly Nguyệt cũng thỉnh thoảng đi theo Mục Lương ra ngoài, có cô chiếu cố hắn, chúng ta cũng có thể vên tâm hơn một chút.
- Ngươi nói đúng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Nguyệt Thấm Di đang làm chủ trì ở phía dưới, khi nào thì hạnh phúc của tỷ tỷ mới đến đây?
= Ông ~~~
Thế Giới Thụ khổng lô loé lên ánh sáng màu vàng kim, một vòng gợn sóng lan ra, sinh mệnh nguyên tố rơi xuống mặt đất.
- Linh Nhi đưa tới lời chúc phúc.
Mục Lương dịu dàng mở miệng.
- Ta thấy rồi.
Ly Nguyệt ngước mắt nhìn lên trên, ánh mắt xuyên qua khu vực lộ thiên của quảng trường Đại Hội Đường, thấy được hàng tỉ ánh sáng màu vàng kim của Thế Giới Thụ Vương rơi xuống.
- Kết thúc buổi lễ, chúc mừng hai vị tân nhân. Nguyệt Thấm Di giơ tay lên vỗ tay.
Dưới đài lập tức tiếng vỗ tay như sấm, pháo hoa bắt đầu nổ rộ, vũ công lên đài bắt đầu biểu diễn.
- Làm xong rồi, có thể nghỉ ngơi hai ngày. Nguyệt Thấm Di cất bước đi vào cung điện, cởi giày cao gót trên chân ra, đi chân trần về phía sô pha. Sau khi hôn lễ của Mục Lương và Ly Nguyệt kết thúc, cô đã ăn chút gì đó rồi trở về.
- Tỷ tỷ vất vả.
Giọng nói ưu nhã vang lên, Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên cất bước đi vào chính sảnh.
Tiểu hầu gái đi theo trở lại tiến lên trước, cất giày cao gót lên kệ giày, quan tâm đi rót một ấm Sinh Mệnh trà bưng cho mấy người. Nguyệt Thấm Di quay đầu nhìn về phía em gái, vội vã vẫy tay nói:
- Bụng lớn đừng chạy lung tung, mau tới ngồi xuống. - Ta không sao mà. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười một tiếng, cùng Hồ Tiên ngồi ở bên cạnh Nguyệt Thấm Di.
Mấy người bưng ly Sinh Mệnh Trà uống một ngụm, lập tức cảm thấy cả người thoải mái, một thân uể oải bị quét sạch.
Nguyệt Thấm Di nhẹ nhàng sở lên bụng của em gái, cảm thán nói:
- Bụng ngày cảng lớn hơn, không biết là nữ hay nam đây.
- Nam hay nữ đều tốt. Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một tia nhu tỉnh.
- Cũng đúng, nam hay nữ đều tốt, ta đều đau. Nguyệt Thấm Di cảm thán nói.
- Vậy sao không đau ta chứ?
Giọng nói bất mãn vang lên, Nguyệt Phi Nhan chống nạnh đi vào cung điện.
Sau khi hôn lễ kết thúc, mọi người lần lượt trở về, chỉ để lại Mục Lương ở hiện trường chiêu đãi khách mời.
Nguyệt Thấm Di quay đầu nhìn lại, nhướng mày nói: - Ngươi đã lớn như vậy còn muốn so sánh với một đứa bé còn chưa sinh ra? - Quả nhiên, yêu là sẽ biến mất.
Nguyệt Phi Nhan tủi thần bíu
- Qua đây, ta thương thương ngươi.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên ra hiệu cho cô gái tóc đỏ qua đây.
- Ngươi nói đau, không phải là làm cho cơ thể của ta đau đớn đấy chứ?
Vẻ mặt của Nguyệt Phi Nhan hồ nghi, cẩn thận không có nghe lời đi tới trước.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan híp lại:
- Ngươi đoán đúng.
- Vậy thôi bỏ đi, không ai thương không ai yêu cũng tốt vô cùng.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.
Nguyệt Thấm Di trợn trắng mắt, ưu nhã nói:
- Ta nghĩ ngươi nên đi đóng phim, diễn kịch quá nhiều.
- Cái gì chứ...
Nguyệt Phi Nhan u oán lên tiếng.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Chờ con của ta sinh ra, ngươi chính là tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không muốn có một đứa nhỏ mỗi ngày đi theo phía sau ngươi gọi ngươi là tỷ tỷ?
Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Phi Nhan giật giật, ngây thơ nói:
- Ta biết rồi, hy vọng người tỷ tỷ này sẽ không quá không chịu nổi. Nguyệt Thấm Di và Nguyệt Thấm Lan liếc nhau, đáy mắt đều mang nụ cười.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Phi Nhan đi lên trước, đầu tiên là nhìn bụng của cô gái đuôi hồ ly, lại nhìn về phía bụng của mẹ.
Cô đột nhiên nói: - Các ngươi nói xem, khi nào Ly Nguyệt sẽ mang thai?
Nguyệt Thấm Lan liếc xéo con gái một cái, giận trách:
- Chuyện này còn phải xem bọn họ muốn có con nhanh như vậy hay không. - Đúng vậy.
Trên mặt của Hồ Tiên lộ ra vẻ từ ái, đang chờ mong con của mình giáng sinh. Nguyệt Phi Nhan hơi nghiêng đầu, thổ dài nói: - Tất cả mọi người đều kết hôn rồi, khi nào thì ta có thể kết hôn đây?
Nguyệt Thấm Lan liếc con gái một cái, ưu nhã hỏi:
- Muốn kết hôn với ai, mẹ giúp ngươi an bài.
- Rồi nói sau, hiện tại không gặp được người mình thích.
Nguyệt Phi Nhan vội vã xua tay.
- Thật sự không có à? Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi.
Trong đầu Nguyệt Phi Nhan hiện lên khuôn mặt của Mục Lương, lại vội vàng lắc đầu nói:
- Không có, thật không có.