Chương 3478: Quả Nhiên Công Chúa Điện ...
Chương 3478: Quả Nhiên Công Chúa Điện ...Chương 3478: Quả Nhiên Công Chúa Điện ...
- Đi mau.
Lãng Hương khẽ kéo cánh tay bạn tốt, làm cho nàng phục hồi tỉnh thần lại, sau đó vội vàng theo tiểu hầu gái về phía Thiên Điện. Linh Vận thu hồi về kinh ngạc trong đáy mắt, quay đầu nói:
- Bụng của Hồ Tiên thật lớn, chắc là có em bé. Lăng Hương chớp đôi mắt đẹp nói:
- Điều này cũng bình thường thôi, e là sau này chúng ta còn phải tới tham gia đầy tháng công chúa hoặc là vương tử mới.
- Đúng là có khả năng này. Linh Vận chậm rãi gật đầu. Hai người theo tiểu hầu gái đi vào Thiên Điện, thấy được Linh Nhi ngôi ở trên nệm êm.
Trước mặt nàng là một cái bàn dài, phía trên là nhiều loại bánh ngọt và trái cây, bên cạnh có tiểu hầu gái đang pha trà, Linh Nhi ngước mắt nhìn về phía hai người, lên tiếng hô: - Hai vị tới rồi, nhanh ngồi đi.
- Thật xin lỗi, chúng ta đã tới muộn.
Lãng Hương áy náy nói, đồng thời bất động thanh sắc nhìn quanh Thiên Điện một vòng, ngoại trừ cô gái tỉnh linh và các tiểu hầu gái ra thì thật sự không có những người khác ở đây.
- Không tới trễ, là do ta chuẩn bị quá sớm.
Linh Nhi cười một tiếng và lắc đầu.
Lúc này Linh Vận và Lăng Hương mới ngồi xuống đối điện với cô, chắng mấy chốc đã bị hấp dẫn bởi bánh ngọt trên bàn, đều là trước đây chưa từng ăn, cửa hàng bánh ngọt trong thành cũng chưa từng bán. Linh Nhi mỉm cười nói:
- Những thứ này đều là bánh ngọt mà nhóm Tiểu Mịch mới nghiên cứu ra, hai vị thử xem có ăn nøon hay không.
Linh Vận mím môi, không cầm lấy bánh, ngược lại hỏi:
- Linh Nhi điện hạ đột nhiên mời chúng ta tới uống trà chiều là có chuyện øì không?
Linh Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp màu vàng kim, hơi nghiêng đầu nói:
- Không có chuyện øì cả, chỉ đơn thuần là muốn uống trà chiều với các người thôi.
Trước khi Mục Lương rời đi đã tán gẫu với nàng, nếu rảnh rỗi không có chuyện øì làm thì có thể kết giao với vài người bạn bè, có thể giúp nàng mở rộng tính cách.
Dù sao thì cô gái tinh linh cũng là Tĩnh Linh, là sinh mệnh do Thế Giới Thụ tạo ra, phương diện nhân tính và tính cách vẫn tương đối đơn thuần.
Ngày thường nàng chỉ tiếp xúc với các cô gái trong cung điện, như vậy sẽ không tốt cho việc phát triển thể xác và tỉnh thần. Hai ngày này Linh Nhi cảm thấy buồn chán, vừa vặn Tiểu Mịch chế tạo rất nhiều bánh ngọt khác nhau, vì vậy mới mời bạn bè tới uống trà chiều. Lãng Hương hỏi với vẻ mặt hồ nghĩ:
- Thật à?
Linh Nhi cười tươi như hoa nÓI:
- Đúng nha, sau khi uống xong trà chiều, các người có chuyện øì thì có thể trở về trước.
Khóe mắt của Tiểu Mịch giật một cái, sao trà chiều còn chưa bắt đầu mà điện hạ đã bắt đầu nhắc tới vấn đề rời đi rồi.
Nàng không khỏi thầm thổ đài một tiếng, quả nhiên công chúa điện hạ vẫn chưa hiểu đạo lý đối nhân xử thế, còn phải chậm rãi học mới được.
May mà Lãng Hương và Linh Vận không suy nghĩ nhiều, nghe xong lời của cô gái tinh linh thì trong lòng đều thở phào, sự chú ý rơi vào trên bàn đầy bánh ngọt, nhưng chẳng mấy chốc đã nhanh chóng bị hấp dẫn bởi Sinh Mệnh Trà bốc hơi nóng.
Linh Nhi thanh thúy nói: - Mọi người uống trà ăn bánh ngọt đi, có thể tâm sự chuyện lý thú bên ngoài với ta không?
- Không thành vấn đẻ. Linh Vận đáp ứng một tiếng, bưng trà nóng lên nhấp một ngụm.
- Cô lỗ ~~~
Nước trà lóng lánh ánh vàng chảy xuôi xuống yết hầu, làm cho đôi mắt đẹp của hai người đều sáng lên. - Sinh Mệnh Trà cấp 3. Lãng Hương nuốt nước trà xuống, không ngờ cô gái tinh linh lại sẽ lấy nước trà tốt như vậy chiêu đãi mình.
Linh Vận uống một ngụm trà, lại thưởng thức mấy khối bánh ngọt, bắt đầu nói với cô gái tỉnh linh về các loại chuyện lý thú của đại lục mới.
Không bao lầu sau, trong Thiên Điện vang lên từng đợt tiếng cười như chuông bạc, điều này làm cho cô gái đuôi hồ ly trong sảnh chính rất vui mừng.
- Vù v vù ~~~
Bên ngoài Thiên Quốc, hai bóng người từ trên trời giáng xuống, mặt đất màu nâu xám quen thuộc vẫn không có sức sống giống như thường ngày.
Mục Lương ngắm nhìn xung quanh, buông ra Ly Nguyệt đang ôm trong lòng, ngoại trừ tiếng gió thổi thì phạm vi xung quanh rất an tĩnh.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói: - Vẫn không có thay đổi gì như trước đó.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Trước tiên nghỉ ngơi một chút, lại vào sâu bên trong xem thử có manh mối về Ma Pháp Thần hay không. - Tốt.
Ly Nguyệt dịu dàng đồng ý, lấy ra nồi chén bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, hắn vung tay lên, thần văn Phổ Chi Pháp Tắc xuất hiện rồi khuếch tán ra ngoài giống như nước thuỷ triều cuồn cuộn, bao trùm một mảnh đất màu xám tro.
Đôi mắt của hắn rũ xuống, thừa địp cô gái tóc trắng chuẩn bị bữa trưa mà cảm nhận tin tức của thần văn Phổ Chi Pháp Tắc truyền về, đánh tiếc là không phát hiện tung tích của Ma Pháp Thần.
- Ngươi trốn không thoát đầu.
Mục Lương thấp giọng tự lầm bẩm.
- Mục Lương, ăn trưa trước đi.
Ly Nguyệt dịu dàng hô.
- Tốt.
Mục Lương mở mắt ra, thần văn Phổ Chi Pháp Tắc biến mất, tia sáng màu vàng kim sâu trong đây mắt nội liễm trỡ về.
Hắn đi tới bên cạnh cô gái tóc trắng ngồi xuống, trước mặt là mì thịt bằm và thịt thăn chiên, cho dù đang ở trong nơi hoang vu thì thức ăn cũng vẫn như trước.
Ly Nguyệt thanh thúy nói: - Những thứ này đủ cho ngươi ăn không?
- Đủ rồi.
Mục Lương cười một tiếng. Hiện tại hắn không ăn uống cũng sẽ không đói bụng chỉ là thói quen một ngày ba bữa nhiều năm tích luỹ lại, cho nên đến øiờ vẫn sẽ ăn một chút gì đó.
Hai người án trưa, bên cạnh còn có Ngũ Tinh Hoa được đặt trong chậu lưu ly, đoá hoa năm cánh sao màu vàng kim chập chờn theo giÓ.
- Oạch ~~~
Mục Lương ăn hết mì sợi, thuận tay ném bát đũa vào trong không gian cắn nuốt. Ly Nguyệt chớp đôi mắt trắng bạc, nhẹ giọng nói:
- Còn chưa rửa mà. Mục Lương ôn hòa nói:
- Không cân rửa, không øian cắn nuốt sẽ phân giải hết, lúc nào cần thì lại làm một bộ chén đũa khác. Chế tác bộ đồ ăn lưu ly chỉ là việc di chuyển ý niệm trong đầu, điều này cực kỳ tiện lợi khi đang ở dã ngoại, tiết kiệm công đoạn rửa chén phiền phức.
- Cũng tốt.
Ly Nguyệt chớp mắt đẹp, thu hồi nguyên liệu nấu ăn còn lại vào trong ma cụ không gian chứa đựng. Hiện tại ma cụ không gian mà nàng đang dùng là do Mục Lương cải tiến thêm, không gian bên trong ma cụ là 1000 m3, còn lớn hơn gấp nhiều lần so với ma cụ không gian ban đầu.
- Đi thôi, đi vào chỗ sâu nhìn xem.
Mục Lương vươn tay ra, Ly Nguyệt đi lên trước, bị hắn ôm vào trong ngực lân nữa bay lên trời, bay về phía chỗ sâu trong Thiên Quốc.