Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 932 - Chương 3479: Động Vật Dưới Đất Không Bi...

Chương 3479: Động Vật Dưới Đất Không Bi... Chương 3479: Động Vật Dưới Đất Không Bi...Chương 3479: Động Vật Dưới Đất Không Bi...

- Vù Vù VÙ ~~~

Tiếng gió thổi vù vù, Mục Lương thả thần văn Phổ Chi Pháp Tắc ra ngoài, bao trùm mặt đất của Thiên Quốc, tiếp tục dò xét tung tích của Ma Pháp Thần. Lần này thần văn Phổ Chi Pháp Tắc xâm nhập xuống dưới nền đất, không buông tha bất kỳ một vết tích khả nghi nào, điều này làm cho tốc độ phi hành của Mục Lương chậm đi rất nhiều. Thần văn Phổ Chi Pháp Tác bao trùm Thiên Quốc cần một chút thời gian, bằng không bất cẩn một cái chớp mắt thì sẽ bị Ma Pháp Thần tránh thoát. Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Mục Lương và cô gái tóc trắng cũng đã tiến vào chỗ sâu trong Thiên Quốc.

- Thế nào rồi, có phát hiện øì không?

Ly Nguyệt quan tâm hỏi. Mục Lương ôn hòa đáp:

- Không có, ngược lại là phát hiện không ít Ma Linh. - Còn có Ma Linh à, mảnh đất này vẫn là rất nguy hiểm.

Vẻ mặt của Ly Nguyệt nghiềm túc.

- Đó là đối với người ngoài thôi.

Mục Lương nắm thật chặt tay đang ôm cô gái tóc trắng.

Hai mắt Ly Nguyệt hiện lên một tia nhu tình, dựa vào lồng ngực của nam nhân, có loại cảm giác rất an toản. - OÔngø ong onØ ~~~

Xa xa, thần văn Phổ Chi Pháp Tắc truyền đến dị động, có phát hiện mới. Đôi mắt của Mục Lương sáng lên, mang theo cô gái tóc trắng biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã đi tới vị trí có dị động.

Đó là một vết nứt sâu không thấy đáy, vết nứt chỉ dài hơn một trăm mét, rộng gần mười mét, nhìn xuống chỉ thấy một màu đen KkỊt. - Ma Pháp Thần ở phía dưới à?

Ly Nguyệt hỏi với giọng điệu ngưng trọng.

Mục Lương bình tính trả lỜI:

- Không biết, nhưng phía dưới có sóng sinh mệnh, đi xuống xem một chút sẽ biết.

- Vậy thì đi xuống xem một chút đi.

Ánh mắt của Ly Nguyệt thâm thúy.

Mục Lương khẽ gật đầu, ôn hòa hỏi:

- Ừm, sợ không?

- Có ngươi ở đây, ta không SỢ.

Ly Nguyệt mỉm cười.

- Tốt.

Mục Lương cười khẽ gật đầu, ôm lấy cô gái tóc trắng nhảy xuống vết nứt, không ngừng rơi xuống bên dưới. - Ông ~~~

Ánh sáng hội tụ lại, tia sáng chiếu rọi chỗ hai ngØườỡi đi qua.

Trên vách và mặt đất của vết nứt không có một ngọn cỏ, hai người rơi xuống gần 10 ngàn mét mới đến đáy, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với mặt đất. Dưới đáy vết nứt rất rộng rãi, ánh sáng nguyên tố tụ đến, chiếu rọi không gian xung quanh, có thể nghe được tiếng nước chảy truyền đến ở trước đó. - Theo sát ta.

Mục Lương nắm tay cô gái tóc trắng, cất bước đi về phía tiếng nước truyền tới. - Cộp cộp cộp ~~~

Nơi tầm mắt hai người đi qua không hề có một ngọn cỏ, mặt đất còn có chút ầm ướt, tản ra từng tia lạnh lẽo.

Con đường dưới đáy vết nứt khúc chiết, chỗ hẹp nhất chỉ có một mét, chỉ có thể để cho một người đi qua.

Mục Lương híp mắt lại, cảm nhận được cái øì, bước chân chậm lại.

Trong mắt của Ly Nguyệt mang theo thần sắc dò hỏi: - Có chuyện øì vậy?

- Trước đó có người sống. Mục Lương nhẹ nhàng nói. Ly Nguyệt kinh ngạc trừng lớn đôi mắt đẹp, loại địa phương này còn có người sống, chăng lẽ là Ma Pháp Thân? Nhưng mà nàng nhanh chóng loại bỏ suy đoán này, Ma Pháp Thần đã không còn là người nữa.

- Chúng ta đi xem chứ? Ly Nguyệt hỏi.

- Đến cũng đến rồi.

Mục Lương nhẹ gật đầu, kéo cô gái tóc trắng quẹo qua một chỗ đường ngoằn ngoèo, tâm nhìn trước mặt lại trở nên rộng rãi.

Hai người dừng bước, đối điện với bốn đôi mắt.

Đó là bốn người thú có dáng người to lớn, theo thứ tự là đầu sói, đầu trâu và hai sinh vật không biết tên.

Bốn tên người thú đều ngồi trên ghế đá, phạm vi xung quanh còn có bàn đá và rất nhiều tạp vật, cách đó không xa là một đầm nước tản ra khí lạnh, kích thước chỉ chừng hai mét. Ánh mắt nhìn nhau, cảnh tượng trở nên rất yên tĩnh. - Các người là ai? Người thú đầu trâu khiếp sợ lên tiếng, sợ hãi nhìn chằm chằm Mục Lương và cô gái tóc trắng.

Ba người thú khác cũng đứng lên, bày ra tư thế chiến đấu.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Chúng ta không có ác ý, chỉ là bất ngờ đi tới nơi này.

Người thú đầu sói lộ ra vẻ mặt hồ nghi, lạnh lùng nói: - Nơi bí ẩn như vậy, sao các người lại tìm được? Mục Lương không nói øì, liếc mắt nhìn bốn người một cái, mới phát hiện bọn họ đều là cường giả Vương giai, điều này làm cho trong lòng hắn có chút kinh ngạc.

Hắn đang quan sát bốn người thú, đồng thời bọn họ cũng đang quan sát hai nĐƯỜI.

Trong lòng người thú đầu trầu có chút nghi ngờ, thực lực của cô gái tóc trắng thì hắn có thể nhìn thấu, nhưng lại không nhìn thấu thực lực của nam nhân bên cạnh nàng ta. Mục Lương lạnh nhạt hỏi: - Các người quen với Ma Pháp Thần à?

Đồng tử của người thú đầu sói co rút lại, cảnh giác hỏi:

- Ma Pháp Thần, quan hệ giữa các người và hắn ta là như thế nào?

Mục Lương thấy phản ứng của đối phương, trong lòng có chủ ý, lạnh giọng hỏi:

- Xem ra các người quen biết nhau, hắn ta trốn đi đâu vậy?

Một gã thú nhân chưa từng mở miệng đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Ngươi tìm hắn ta làm gì? Là giọng nữ, đầu của nàng vừa giống hồ ly vừa giống dê, trên đầu có một đôi sừng cong nhỏ, có lông màu trắng muốt tinh khiết. Mục Lương nhìn về phía nữ người thú đang nói chuyện, gằn từng chữ:

- Giết hắn.

Các người thú lộ ra vẻ mặt nøạc nhiên, trong lòng đều hồ nghi.

- Ngươi có thù oán với hắn ta à?

Nữ người thú lại hỏi lần nữa.

- Ngươi chỉ cân nói cho ta biết hắn ở đâu là được.

Vẻ mặt Mục Lương lạnh nhạt. Một người thú khác lên tiếng, giọng nói nghiêm túc:

- Hắn ta ở chỗ sâu trong Thiên Quốc, nhưng chắc vẫn còn đang ngủ say, ngươi không phải là đối thủ của hắn ta.

Đâu của đối phương giống như con báo nhưng lại có ba con mắt, còn có một cặp sừng dài màu trắng thuần.

Mục Lương trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: Các người đã đợi ở đây bao lâu rồi?

Người thú đầu trâu bĩu môi, trầm giọng nói:

- Đã không nhớ rõ, có lẽ là mấy trăm năm hoặc là hơn ngàn năm.

Ly Nguyệt nhạy bén nhận ra sự khác biệt, mở miệng hỏi:

- Cho nên các người không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không biết tình huống gần đây của Ma Pháp Thần?

- Chúng ta vẫn luôn trốn ở chỗ này, chính là không muốn bị Ma Pháp Thần tìm được, nếu như hắn không tới tìm chúng ta thì khăng định vẫn còn đang ngủ say. Nữ người thú giải thích.

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi:

- Các người cũng có thù oán với Ma Pháp Thần à?

- Đương nhiên, vì tìm kiếm bí mật trường sinh, hắn ta đã giết sạch tộc nhần của ta.

Hai mắt của người thú đầu sói lộ ra sự thù hận, hai tròng mắt đỏ ngầu như máu.

Mục Lương lên tiếng hỏi: - Các ngươi là tộc người thú sao?

Người thú đầu sói bĩu môi nÓI:

- Cái øì mà người thú, chúng ta là Mục Thú Tộc, chủng tộc cường đại gần với Thần Tộc.

Ánh mắt của Mục Lương lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi:

- Mục Thú Tộc, là Mục Thú Tộc trời sinh đã có năng lực ngự thú à?
Bình Luận (0)
Comment