Chương 3485: Tạm Thời Đừng Giết Chết (2)
Chương 3485: Tạm Thời Đừng Giết Chết (2)Chương 3485: Tạm Thời Đừng Giết Chết (2)
Ly Nguyệt đè vai của thiếu nữ lại, trấn an nói:
- Không sao đâu, bọn họ có thể giải quyết.
Bốn người Di Tang đều là cường giả Vương giai, mà thực lực của Gia Mộ chỉ là cấp 7, cao thấp đã rất rõ ràng.
Bạch Uyên há miệng, vẻ lo lắng trên mặt không giảm chút nảo.
- Phanh ~~~
- A, cứu mạng... Ngoài phòng vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin.
Thế giới này vốn đĩ là nhược nhục cường thực, chỉ cần ngươi có thực lực thì bất kỳ quy tắc nào cũng có thể bị phá vỡ.
Trước đó Bạch Uyên còn có chút bận tâm, nhưng sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Gia Mộ thì trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Động tĩnh ngoài phòng kéo dài năm phút, âm thanh vật nặng rơi xuống đất còn chưa dừng lại.
- Được rồi, tạm thời đừng giết chết.
Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.
- Vâng.
Ngoài phòng vang lên điọng nói của mấy người DI Tang.
- Cọt kẹt ~~~ Cửa phòng bị đẩy ra, mấy người Hoa Phất nhẹ nhàng trở về, trên mặt tràn đầy vẻ nhẹ nhõm.
- Đại nhân, đã giải quyết rồi.
Di Tang phủi phủi tay nói. Tất cả uất khí trong lòng hắn đều được phát tiết, điọng điệu cũng vui sướng hơn rất nhiều.
Bạch Uyên trợn to đôi mắt đẹp màu đen, không ngờ các người thú này lại mạnh mẽ như vậy, ngay cả thành chủ đại nhân cũng không phải là đối thủ của bọn họ. - Ứm,
Mục Lương thuận miệng lên tiếng.
Hắn nhìn về phía thiếu nữ, nÓI:
- Có lẽ bọn ta đã gây chút phiên phức cho ngươi rồi, ngày mai sau khi chúng ta rời đi, không loại trừ khả nang những người đó sẽ kiếm chuyện với ngươi. Tay nhỏ của Bạch Uyên run lên, cắn môi dưới nói: - Không sao, là ta tự nguyện cho các người tá túc.
Ly Nguyệt thanh thúy nói: - Giải quyết chuyện này cũng dễ dàng thôi, có thể đổi thành thành chủ mới hoặc là ngươi chuyển sang sinh hoạt ở nơi khác.
- Đổi thành chủ mới...
Tay nhỏ của Bạch Uyên lại run lên.
Nàng cắn môi dưới, do dự một chút rồi nói:
- Không sao, ta lại không làm øì sai, thành chủ đại nhân sẽ không làm øì ta. Di Tang bĩu môi nói:
- Vậy thì chưa chắc, vừa rồi hắn còn nói muốn giết sạch chúng ta.
Bạch Uyên cười khổ một tiếng, nói:
- Nhưng mà đột ngột làm ta chuyển sang nơi khác sinh hoạt, ta cũng không biết đi nơi nào nha. - Đại lục mới lớn như vậy, không cần sợ không có nơi để ngươi sinh hoạt.
Ly Nguyệt trấn an.
- Không sao đâu, ngày mai các người cứ đi đi.
Bạch Uyên lại lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười.
- Đại nhân, ta đi giết những người kia.
Giọng điệu của Áo Ba táo bạo.
Di Tang bu môi nói: - Giết chết thì có lợi cho hắn ta quá rồi, tốt nhất là bẻ gãy chân, sau đó treo ở trên cửa thành.
Cơ thể của Bạch Uyên run rầy, đôi mắt trợn to nhìn về phía bốn người Hoa Phất.
Mục Lương liếc nhìn đối phương, gật đầu nói:
- Có thể, nhưng sau này ngươi lưu lại làm thành chủ.
- Ách, vậy thì thôi đi, ta không có hứng thú đối với việc làm thành chủ.
Áo Ba lập tức cười xua tay, không lại nói chuyện đánh đánh giết giết nữa.
Hắn không có hảo cảm gì đối với nhân loại hiện nay, nếu để cho hắn làm thành chủ, có thể sẽ ra lệnh làm cho nhân loại không được vào thành.
- Nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại ngày mai nói sau.
Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng. - Đúng vậy, mọi người nghỉ ngơi trước đi.
Bạch Uyên gật đầu đồng ý. Nàng đã không còn lo lắng cho sự an toàn của đám người Mục Lương nữa, dù sao thì thành chủ cũng không phải là đối thủ, còn ai có thể uy hiếp được bọn họ nha.
Mục Lương nắm tay Ly Nguyệt lên lầu, giãm lên trên cầu thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Hắn hơi chuyển động suy nghĩ, một tầng lưu ly bao trùm cầu thang gỗ, làm cho nó trở nên kiên cố không gì sánh được.
Bạch Uyên lại trừng lớn đôi mắt đẹp, giật mình tiến lên sờ soạng cầu thang lưu ly, một bộ dáng nhìn thấy bảo vật.
Ly Nguyệt đẩy cửa gỗ bên trái lâu hai ra, bên trong có một cây nến đã được châm lửa, ánh nến miễn cưỡng chiếu rọi gian phòng.
Trong phòng có một chiếc Øiường øõ, một cái bản tròn và hai chiếc ghế gỗ, ở một góc còn đặt một cái tủ quần áo bị hư hại.
- Gian phòng có chút đơn sơ, mong hai vị đại nhân không chê.
Giọng nói của Bạch Uyên vang lên từ phía sau hai nĐƯỜI.
Cô đã gặp qua thực lực của mấy người Di Tang, biết thân phận của Mục Lương và cô gái tóc trắng không đơn giản, lập tức sửa lại xưng hô.
- Không đâu, vô cùng tốt. Mục Lương bình tĩnh đáp. Bạch Uyên dịu dàng nói: - Vậy là tốt rồi, hai vị đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ chuẩn bị xong bữa sáng.
- Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Mục Lương nói xong thì giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào trên trần của thiếu nữ.
- Ông ~~~ Ánh sáng màu xanh biếc lóe lên một cái rồi biến mất, một luồng nguyên tố sinh mệnh tinh khiết dung nhập vào trong cơ thể thiếu nữ.
- Ưm ~~~
Bạch Uyên than nhẹ một tiếng, vẻ mặt trở nên hồng hào với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể bị quét sạch, ngược lại cảm thấy đói bụng. Trong lòng cô tràn đây kinh ngạc, nhưng cũng biết đây là biểu hiện cơ thể trở nên tốt hơn, cô vừa ngước mắt muốn nói lời cảm ơn thì phát hiện cửa phòng trước mặt đã đóng lại.
- Thật là một người tốt. Hai mắt của Bạch Uyên rưng rưng.
Trong phòng, Mục Lương thuận tay thu hồi giường gõ, dùng lưu ly chế tạo ra giường lớn mới rrnn lấy ra đệm mềm mại. - Ông ~~~
Mấy con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng từ trong tay áo của hắn bay ra, rơi vào các góc trong phòng, phát ra ánh sáng hiền hoà không chói mắt.
- Mệt mỏi không?
Mục Lương kéo tay của cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt lắc đầu, địu dàng đáp:
- Hôm nay ta lại không làm øì, không mệt.
- Nhưng mà ta tương đối tò mò gian nhà này có gì đặc biệt?
Cô quay đầu tựa vào vai nam nhân.
Mục Lương bình tĩnh trả lỜI:
- Ta cảm nhận được khí tức của Hư Quỷ, nhưng lại có chút khác biệt, giống như là hỗn tạp thứ khác. - Cái øì?
Nghe được lời này, Ly Nguyệt lập tức ngồi không vên, đôi mắt đẹp màu trắng bạc mang theo thần sắc nghiêm trọng.
Mục Lương trấn an nói:
- Bình tĩnh nào, khí tức của Hư Quỷ rất nhạt, không phải Hư Quỷ sống, ta đoán là phần cơ thể hoặc là huyết dịch của chúng nó thôi.
Hư khí rất nhạt, gần như là sắp tiêu tan, chỉ có hắn mới có thể cảm nhận được, cô gái tóc trắng và bốn người Mục Thú Tộc đều không cảm nhận được. - Nhưng mà hư khí xuất hiện ở đây cũng không phải là việc tâm thường. Ly Nguyệt nhíu mày đẹp. - Ừm, tối nay lại kiểm tra một chút.
Mục Lương nhéo nhéo tay của cô gái tóc trắng.
- Vì sao lại là tối nay? Ánh mắt của Ly Nguyệt lộ ra vẻ mờ mịt.
Mục Lương khẽ cười nói: - Hắc, bây giờ chúng ta còn có chuyện khác phải làm.
- Có chuyện gì?
Ly Nguyệt chớp chớp mắt. Mục Lương mỉm cười, nắm lấy eo của thiếu nữ rồi ngã xuống øiường.
—_ "` ~—~~
Ly Nguyệt trừng lớn đôi mắt đẹp, hiểu rõ Mục Lương đang nói chuyện øì.