Chương 3484: Tạm Thời Đừng Giết Chết (1)
Chương 3484: Tạm Thời Đừng Giết Chết (1)Chương 3484: Tạm Thời Đừng Giết Chết (1)
Sau khi gia gia qua đời, hắn để lại cho cô một căn nhà này, làm cô không đến mức an ngủ đầu đường.
- Thật xin lỗi.
Hoa Phất mấp máy môi, biết mình va chạm vào chuyện thương tâm của thiếu nữ.
Bạch Uyên lộ ra nụ cười, lắc đầu nói:
- Không sao, ngươi không cần phải xin lỗi, hiện tại ta cũng sống rất tốt nha. Thiếu nữ cười rất thuần khiết, giống như thật sự không thèm để ý, chỉ là vẫn không giấu được sự bi thương nơi đáy mắt.
- Cô lỗ ~~~
Áo Ba lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cái bụng réo lên thật không đúng thời điểm.
- Các ngươi đói bụng rồi phải không, ta đi chuẩn bị thức ăn, mọi người tùy tiện ngồi đi.
Bạch Uyên cười tươi như hoa, xoay người đi vào trong phòng bên cạnh. Áo Ba nhìn về phía mấy chiếc ghế kia, lại nhìn bản thân mình, cuối cùng bỏ đi ý niệm ngồi xuống, hắn cũng không muốn làm cho ghế của người ta đổ sụp. Không bao lâu sau, thiếu nữ ôm lấy một cái giỏ đi ra, trên đó còn đang đắp một tầng vải thô.
Cô đặt giỏ lên trên mặt bàn, xốc vải thô lộ ra bánh mì bên trong.
- Đây là ta mua hai ngày trước, ăn rất ngon. Bạch Uyên nói xong liếm liếm khóe môi.
Ly Nguyệt nhìn bánh mì to cõ nắm đấm trong giỏ xách, tuy không có cầm lên nhưng cô cũng nhìn ra được là loại bánh mì kém nhất, mặt ngoài còn có một chút điểm đen.
Bạch Uyên hô:
- Mọi người ăn bánh mì đi. Vẻ mặt của Di Tang dại ra, nhớ lại những gì Mục Lương lấy ra trước đó, cảm giác chênh lệch thật sự quá lớn.
Ly Nguyệt cầm lấy một ổ bánh mì, còn rất cứng.
- Đông đồng đông ~~~ Hoa Phất cũng cầm lấy một ổ bánh mì, gõ vài cái trên mặt bàn, phát ra ầm thanh thùng thùng, giống như là đang dùng tảng đá đập tấm ván gỗ.
- Bánh mì hơi cứng, có thể dùng nước làm mềm. Bạch Uyên lộ ra vẻ mặt ngây thơ. Trong đôi mắt đẹp màu trắng bạc của Ly Nguyệt hiện lên vẻ thương hại, hỏi: - Bình thường ngươi ăn cái này à?
Bạch Uyên lắc đâu, thành thật nói:
- Bình thường ta đều đi đến nhà của Mao thúc ăn, nhà của bọn họ sẽ có rất nhiều cơm thừa.
Mao thúc mà thiếu nữ nhắc tới là chủ một quán án, cũng là nơi làm việc hàng ngày của cô. Cổ họng của Ly Nguyệt Tuyết nhấp nhô, thì ra bánh mì trước mặt là món ăn mà ngày thường thiếu nữ để dành, chỉ là hôm nay lấy ra chiêu đãi khách quý. - Chúng ta không đói bụng.
Hoa Phất yên lặng buông bánh mì xuống.
- Ừừ, không đói bụng.
Di Tang vội vàng gật đầu đồng ý. Mục Lương đột nhiên nói: - Nhà của ngươi có một mùi rất kỳ lạ.
- Có sao?
Bạch Uyên chớp đôi mắt đẹp, mũi còn dùng sức hít hít, nhưng mà vẫn không ngửi được mùi đặc biệt mà Mục Lương nói.
Đám người Ly Nguyệt vả Hoa Phất nghe Mục Lương nói xong thì đều dùng sức hít một cái, nhưng mà đều không ngửi được loại mùi vị đặc biệt mà hắn nói tới. - Chúng ta cũng không ngửi được.
Áo Ba nói xong thì gãi gãi ót.
Ly Nguyệt thì cảm thấy tò mò, mũi của Mục Lương sẽ không nhận sai, nghĩa là loại mùi vị đặc biệt này chỉ có hắn mới có thể ngửi được.
Trong lòng của nàng càng tò mò, chẳng lẽ Mục Lương đã sớm ngửi được mùi vị đặc biệt này cho nên mới muốn đi theo thiếu nữ.
- Ăn cơm trước đi.
Mục Lương mỉm cười nói sang chuyện khác.
- Đúng vậy, vẫn là ăn chút øì đi.
Bạch Uyên vội vã mời mọi người thưởng thức bánh mì.
Mục Lương nhìn về phía đám người Hoa Phất, bình tính nói:
- Ta không đói bụng, mọi người än một chút đi. Lời từ chối của mấy người Di Tang vừa đến bên mép thì đối diện với ánh mắt bình tĩnh của nam nhâần, lập tức sửa lại.
- Được, được rồi, đột nhiên ta lại cảm thấy đói bụng quá.
Áo Ba cười gượng vài tiếng, cầm lấy một ổ bánh mì nhét vào trong miệng. Bánh mì rất cứng nhưng cũng bị hắn nhẹ nhàng cắn đứt, lấy lực cắn của hắn, tảng đá lớn cũng có thể bị cắn nát dễ dàng.
Di Tang sống không còn øì luyến tiếc, cầm lấy bánh mì an.
- Ta đi dọn dẹp phòng cho mỌi nĐØười.
Bạch Uyên cười vui vẻ, xoay người đi lên lầu hai. Ly Nguyệt nhìn chăm chú vào thiếu nữ rời đi, sau đó nhìn về phía Mục Lương, hỏi:
- Nàng ấy có gì không đúng sao? Mục Lương lắc đầu, ôn hòa đáp:
- Không có, nhưng mà căn phòng này lại có chút thú VỊ.
Ly Nguyệt hoang mang càng nhiều hơn, căn nhà này có vấn đề gì?
Hoa Phất cầm bánh mì hỏi: - Đại nhân, những ổ bánh mì này đều là nàng ấy không nõ ăn, chúng ta cứ như vậy ăn hết, có phải không tốt lắm hay không. - Ngày mai khi rời đi, ta sẽ chừa chút đồ ăn cho nàng ấy.
Mục Lương bình thản nói. Hoa Phất hiểu được, hắn không muốn khước từ ý tốt của thiếu nữ.
- Cộp cộp cộp ~~~
Không bao lâu sau, Bạch Uyên từ trên lầu đi xuống, trong lòng còn ôm lấy một chiếc chăn, cười gật đầu với mọi người, lại xoay người đi vào một căn phòng khác ở lâu một. Nàng bận trước bận sau sửa sang lại ba øian phòng ở lâu hai và lầu một xong, mới dừng lại uống miếng nước nghỉ ngơi.
Ly Nguyệt tò mò hỏi:
- Thành chủ của các người vẫn luôn chán ghét người thú sao?
Bạch Uyên lắc đầu, thanh thúy nói:
- Không phải, thành chủ hiện giờ là mới tới ba năm trước, trước khi hắn tới trong thành vẫn còn có người thú.
Người bạn người thú mà nàng quen biết trước đây chính là biến mất ở ba năm trước, điều này làm cho thiếu nữ buồn bã không thôi.
- Thành chủ trước đó đầu rồi?
Ly Nguyệt tiếp tục hỏi.
- Ta không biết.
Bạch Uyên lại lắc đầu lần nữa. Thành chủ mới nhậm chức rất đột nhiên, vừa lên đã ban bố thành quy mới, nghiêm cấm người thú cùng nửa người thú vào thành bằng sắc lệnh, đồng thời gia tăng các loại thuế thu nhập.
- Ông ~~~
Tiếng xé gió vang lên bên ngoài nhà ở, ngay sau đó có mấy tiếng người truyền vào trong phòng.
- Thành chủ đại nhân, tôi tận mắt nhìn thấy bốn tên người thú kia đi vào gian phòng này.
Một giọng nói nịnh nọt vang lên.
- Hừ, ta muốn xem thử là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám vi phạm quy củ của ta mà thu lưu người thú.
Giọng nam khản khản vang lên, đây là giọng nói của thành chủ Gia Mộ.
- Không tốt, đó là giọng nói của thành chủ đại nhân!
Vẻ mặt của Bạch Uyên trắng bệch.
Nàng nhìn về phía bốn người Di Tang, vội vàng nói:
- Các người nhanh rời khỏi đây bằng lối cửa sổ, đừng để bị thành chủ đại nhân phát hiện, hắn sẽ giết các nØười!
Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói xong muốn đi mở cửa sổ.
- Đại nhân.
Vẻ mặt của Hoa Phất lạnh lùng, ngước mắt nhìn về nam nhân.
- Đi giải quyết một chút. Mục Lương không thèm để ý, xua tay nói.
- Vâng.
Khóe môi của Hoa Phất cong lên, xoay người đi ra ngoài.
Mấy người Di Tang đuổi theo, ma quyền sát chưởng rời khỏi phòng.
- Đừng đi...
Vẻ mặt của Bạch Uyên càng tái nhợt.