Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 936 - Chương 3483: Ngươi Không Ghét Người Th...

Chương 3483: Ngươi Không Ghét Người Th... Chương 3483: Ngươi Không Ghét Người Th...Chương 3483: Ngươi Không Ghét Người Th...

Mục Lương là chủ một nước, sẽ không can thiệp vào nội chính của các vương quốc khác, trừ phi là giao dịch, bằng không thì không liên quan gì đến hắn.

Lúc hắn đi vào cửa thành đã thả thần văn Thổ Chi Pháp Tắc bao trùm toàn bộ thành thị, bao gồm cả những nơi sâu mấy chục ngàn mét dưới lòng đất cũng không bỏ qua.

Chỉ tiếc là vẫn không dò xét được khí tức của Ma Pháp Thần, có nghĩa là đối phương chưa từng dừng lại ở đây.

- Chúng ta sẽ qua đêm ở đây à?

Ly Nguyệt nghiêng đầu hỏi.

- Ứm.

Mục Lương dịu dàng đáp một câu.

Ly Nguyệt nhìn về phía quán trọ cách đó không xa, nhẹ gØiọng nói:

- Đằng kia có quán trọ, chúng ta nghỉ ở đó đi. - Nghe lời ngươi.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

- Tốt.

Ly Nguyệt cười tươi như hoa, cất bước đi về phía quán trọ.

Chỉ là mấy người đi vào quán trọ thuê phòng thì lại bị chủ tiệm từ chối.

- Không được, không được, quán trọ chúng ta không tiếp nhận người thú, các ngươi đi tìm nơi khác đi.

Chủ tiệm vội vàng xua tay đuổi người, giống như là đang tiễn ôn thần.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía bốn người Di Tang mang theo sự chán ghét không hề che giấu, muốn đẩy mấy người đi ra khỏi quán trọ của mình.

Mắt của Mục Lương lạnh xuống, khí tức kinh khủng phóng ra ngoài, trực tiếp bao phủ toàn bộ quán trọ. N0) 00)0)0)0 ÒÐaa Chủ tiệm lập tức quy rạp xuống đất, trên người toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Ly Nguyệt gằn từng chữ: - Động khẩu là được, không cần động thủ.

- Vâng...

Giọng nói của chủ tiệm run rấầy.

Giây tiếp theo, người này đã hôn mê bất tỉnh. Ly Nguyệt chớp đôi mắt màu trắng bạc, vẻ mặt vô tội nhìn về phía nam nhân. - Không phải ngươi sai. Mục Lương cười một tiếng, cưng chiều xoa xoa đầu cô gái tóc trắng.

Hắn lắc đâu:

- Đi thôi.

Người khác không cho ở, hắn cũng không thể ép buộc đối phương tiếp đãi. Trên đường cái thành Thường Đức, đám người Mục Lương và Ly Nguyệt dừng chân nghỉ tạm, phía sau là chủ quán trọ vẫn còn đang hôn mê.

- Đại nhân có muốn rời đi không?

Di Tang cung kính hỏi. Mục Lương vừa định mở miệng thì cách đó không xa vang lên một giọng nữ nhát gan.

- Các người không có chỗ ở phải không? Giọng nữ nhu nhược vang lên, một thiếu nữ mặc áo thô thò đầu ra từ trong hẻm nhỏ.

Khuôn mặt của cô rất bình thường nhưng lại rất sạch sẽ, hiển nhiên ngày thường rất chú trọng vệ sinh. Thiếu nữ có một đôi mắt màu đen tỉnh khiết xinh đẹp, rất giống với đôi mắt trước đó của Mục Lương, cho người ta một loại cảm giác ngây thơ đơn thuần. Ly Nguyệt quan sát thiếu nữ, phát hiện cô chỉ là người thường, thoạt nhìn còn có chút dinh dưỡng không đủ, dáng người rất gây yếu.

Thiếu nữ thấy đám người Mục Lương không nói lời nào, lại nhỏ giọng nói:

- Nếu như các người không có chỗ ở thì có thể tới nhà của tôi ở tạm một đêm.

Cô nhìn thấy đám người Mục Lương đi vào quán trọ, nghe thấy tiếng tranh luận bên trong, biết là bởi vì người thú cho nên mấy người Mục Lương bị chủ quán trọ đuổi ra ngoài. Lời nói của thiếu nữ làm cho đám người Mục Lương đều cảm thấy kinh ngạc, biết rõ dưới tình huống có bốn người thú còn dám mời bọn họ đi tá túc trong nhà, là đơn thuần hay còn có mục đích khác?

- Ngươi biết ta à?

Mục Lương bình thản hỏi. Trong lòng hắn tò mò, chăng lẽ thiếu nữ biết mình là quốc vương vương quốc Huyền Vũ? Ánh mắt của thiếu nữ mờ mịt, cô lắc đâu, nhỏ giọng nÓI:

- Không biết nha.

- Không biết làm sao còn dám mời chúng ta đi tá túc trong nhà chứ?

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi. - Không phải các người không có chỗ ở sao, quán trọ này không tiếp đón người thú.

Thiếu nữ nói xong liếc nhìn bốn người Di Tang, trong mắt không có cảm giác sợ hãi.

Sự kinh ngạc trong mắt Ly Nguyệt càng tăng lên, hỏi: - Ngươi không ghét người thú?

Thiếu nữ lắc đầu, dịu dàng đáp:

- Không ghét nha, trước đây ta còn có bạn là người thú mà.

- Thì ra là như vậy.

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu.

Cô quay đầu nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo tia dò hỏi.

- Vậy thì quấy rầy rồi. Khóe môi của Mục Lương cong lên, thiếu nữ xuất hiện làm cho ấn tượng của hắn đối với toà thành này không đến mức quá kém. Mấy người Di Tang và Hoa Phất liếc nhau, không biết tại sao Mục Lương lại muốn tá túc trong nhà một thường dân. Với thần phận và thực lực của hắn, hoàn toàn có thể đi Phủ Thành Chủ chăn ấm nệm êm, thậm chí có thể bắt thành chủ đi lấy nước rửa chân cho mình.

- Xin mời đi theo ta.

Trên mặt của thiếu nữ tên Bạch Uyên hiện ra ý cười, xoay người trở về trong ngõ nhỏ.

Mục Lương chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi theo thiếu nữ rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại ở trước một căn nhà tối tắm không ảnh mặt trời.

Căn nhà này thoạt nhìn không lớn, chỉ có hai tầng, phòng ốc xung quanh đều cao hơn nó, che lại toàn bộ ánh sáng.

Cửa phòng là cửa gỗ, trên đó có dấu vết của năm tháng, tường đá cũng đây vết nứt, có thể nhìn thấy vết tích dùng bùn đất bổ khuyết qua.

- Chậc...

Di Tang cau mày, hai chữ ghét bỏ chỉ còn thiếu viết lên mặt. Ánh mắt của Ly Nguyệt vên tĩnh, cảnh giác ngắm nhìn xung quanh, không có phát hiện bất kỳ sự khác thường nào.

Bạch Uyên tiến lên mở cửa Øỗ ra, đi nhanh vào châm lửa ngọn nến, ánh nến mờ tối chiếu rọi tầng một.

- Mọi người mau vào đi.

Cô đặt ngọn nến ở giữa phòng, xoay người lại nhiệt tình chảo hỏi.

- Cộp cộp cộp ~~~ Mục Lương nắm tay cô gái tóc trắng đi vào trong phòng, theo thói quen nhìn quét một vòng.

Lâu một rất nhỏ, trung gian là phòng khách, hai bên đều có một căn phòng, một góc bên phải là cầu thang gỗ đi thông lên lầu hai.

Phòng khách có mấy chiếc ghế và một chiếc bàn gỗ rất lớn dựa vào tường, ngoại trừ cái đó ra thì không còn cái øì khác. Mặc dù phòng ở không lớn nhưng lại vô cùng sạch sẽ, mặt bàn không có bụi, trần nhà cũng không có mạng nhện.

- Cộp cộp cộp ~~~

Bốn người Di Tang đi vào trong nhà, lập tức làm cho phòng khách trở nên chật chội.

- Thật xin lỗi, phòng ở có chút nhỏ, chỉ có thể ủy khuất mọi người chen chúc một chút.

Bạch Uyên ngượng ngùng nói.

- Không sao, cảm ơn ngươi đã thu lưu chúng ta một đêm.

Ly Nguyệt dịu dàng mở miệng, trong lòng cũng tò mò tại sao Mục Lương lại nguyện ý tới nơi nảy tả túc.

Với năng lực của nam nhân, cho dù không ở lại thành Thường Đức thì cũng có thể xây dựng nhà cửa lưu ly ở bên ngoài hoang dã, chắc chắn là không kém so với nhà trọ. Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Chính ngươi ở đây à?

- Đúng rồi nha.

Bạch Uyên ngoan ngoãn gật đầu.

Hoa Phất tò mò hỏi:

- Cha mẹ của ngươi đâu? Bạch Uyên lắc đâu, thanh thúy nói:

- Không biết, ta bị người khác nhặt về, gia gia nuôi lớn ta đã qua đời hai năm trước rồi.

Cô không có quan hệ máu mủ với øia øia nhưng mà còn thân hơn cả người thân chưa từng gặp mặt.
Bình Luận (0)
Comment