Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 935 - Chương 3482: Đi Qua Đêm Trong Địa Lao

Chương 3482: Đi Qua Đêm Trong Địa Lao Chương 3482: Đi Qua Đêm Trong Địa LaoChương 3482: Đi Qua Đêm Trong Địa Lao

- Không khí này thật dễ ngửi.

Mấy người Di Tang cảm thán lên tiếng, nắm chặt một lá xanh cho vào miệng nhai.

Ly Nguyệt nhìn cảnh tượng này, trong lòng hơi xúc động.

Cô nghĩ đến lúc trước còn chưa quen biết Mục Lương ở đại lục cũ, khi đó muốn thấy được một gốc cây lục thực cũng không dễ dàng, trong lòng cũng hiểu được hành vi lúc này của bốn nĐƯỜI. - Đi về hướng bắc.

Mục Lương không đợi bốn người nhấm nháp lá xanh trong miệng, đã mang theo mấy người lần nữa biến mất tại chỗ.

Hắn là tìm đến Ma Pháp Thần, không phải đi du lịch, sẽ không lãng phí thời gian ở đây.

Sau mấy lần Không Gian Thiểm Thước, cách đó không xa xuất hiện một tòa thành nhỏ. Ly Nguyệt nghiêng đầu hỏi:

- Phía trước có toà thành, muốn vào thành xem không?

Nơi nguy hiểm nhất có đôi khi là nơi an toàn nhất, có lẽ Ma Pháp Thần đang trốn ở bên trong.

Bốn người Di Tang đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy rất nhiều nhân loại, điều này làm cho bọn họ có chút không thích ứng được. Đồng thời trong lòng mấy người còn có chút chờ mong, có phải thức ăn của nhân loại trong thành thị cũng ngon giống như trước đó hay không.

- Được rồi, đi thôi.

Mục Lương khẽ hất hàm, mang theo mấy người đi về phía toà thành.

Ly Nguyệt lấy ra cuốn sổ, liếc nhìn từng tờ một, rất nhanh đã tìm được tin tức của thành nhỏ trước mặt. Cô thanh thúy nói: - Đây là thành Thường Đức, dân số thường trú khoảng mười lãm ngàn người, thành chủ tên Gia Mộ, là một vị cường giả cấp 7.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, khen ngợi năng lực thu thập tình báo xuất sắc của cô gái tóc trắng.

Hắn và Ly Nguyệt đi ở phía trước, bốn người Di Tang theo ở phía sau, trên người mang bao lớn bao nhỏ bằng da thú, nhìn giống như là người thú chạy nạn. Mục Lương và Ly Nguyệt thuận lợi đi vào cửa thành, bốn người Hoa Phất phía sau lại bị Ky 5ĩ canh gác ngăn cắn.

- Người thú không thể vào thành.

Ky Sĩ nghiêm túc nói.

- Cái øì?

Đôi mắt như hồ ly của Hoa Phất hơi nheo lại, rất có một lời không hợp sẽ vặn đầu tên Ky Sĩ kia. Ky Sĩ nói với giọng điệu lãnh đạm:

- Đúng vậy, người thú và nửa người thú không thể vào thành, đây là mệnh lệnh của thành chủ chúng ta.

- Bọn họ là thuộc hạ của ta.

Mục Lương nhíu mày.

- Vẫn không được, phải để bọn họ ở lại ngoài thành. Một vị Ky Sĩ khác lạnh lùng nÓI. Di Tang tính khí nóng nảy, mắt lộ hung quang muốn ra tay giáo huấn những Ky Sĩ có mắt không tròng này. Hoa Phất giơ tay lên đè lại động tác của Di Tang, lạnh lùng nói:

- Dựa vào cái øì không thể vào?

Các Ky Sĩ bíu môi, nói không chút để ý:

- Cái này cần phải hỏi thành chủ đại nhân của chúng ta. - Những tên người thú này làm cái gì vậy, không biết thành chủ Gia Mộ ghét nhất là người thú và nửa người thú à, nếu như ở trong thành nhìn thấy người thú thì nhất định sẽ bị hắn giết chết.

Người vây xem nghị luận:

- Đám người thú kia thật sự quá thối, không cho bọn họ vào thành mới đúng.

- Đúng vậy, sống cùng bọn họ ở một thành thị đều làm cho ta cảm thấy ghê tởm và ngủ không yên. Dân chúng xung quanh không ít người khẩu xuất ác ngôn, trên mặt đều là thần sắc chán ghét. Những lời này làm cho vẻ mặt của bốn người Di Tang cực kỳ khó coi, nhân loại trước kia là tồn tại cấp thấp nhất, nhưng bây giờ đều có tư thái cao cao tại thượng, loại tương phản này làm cho bọn họ nhất thời khó có thể tiếp thu. Bọn họ không phải là tộc người thú hiện tại, mà là Mục Thú Tộc đã tồn tại từ thời Viễn Cổ, khi đó địa vị của nhân tộc rất thấp, khác biệt với bây giờ là trời và đất.

- Các người đi qua đêm trong địa lao đi.

Tay của Ky Sĩ nắm chặt chuôi kiếm.

Bây giờ hắn nghĩ tới, hình như thú nhân nô lệ cũng có thể bán được giá cao. Lông mày của Ly Nguyệt nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Mục Lương mang theo tia dò hỏi.

Mục Lương øïiơ tay lên cách không một chút, thời gian giống như tạm dừng, mấy tên Ky Sĩ vẫn duy trì tư thế trước đó, không nhúc nhích giống như cọc gỗ.

- XÔn XaO ~~~

Dân chúng xung quanh xôn xao.

- Đi thôi.

Mục Lương đi về phía trong thảnh. Di Tang đè xuống sự khó chịu trong lòng, đẩy Ky Sĩ bên cạnh một cái khiến đối phương ngã xuống, thân thể vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu.

Trong lòng mấy người Hoa Phất cũng không thoải mái, lại không có nháo sự, đi theo Mục Lương vào trong thành.

Người vây xem há miệng, có vài nøười muốn mở miệng ngăn cản lại bị bạn thân bên cạnh che miệng. Bạn thân tức giận nói: - Ngươi không muốn sống nữa à, người kia vừa nhìn đã biết là không phải loại dễ chọc, ngươi quản loại chuyện nhàn sự này làm cái gì?

- Nhưng thành chủ quy định không thể để người thú và nửa người thú vào thành...

Nam nhân bị che miệng nói với vẻ mặt khó col. Bạn thân trợn trắng mắt, giáo huấn: - Ý tưởng này của ngươi quá lạc hậu rồi, vương quốc Huyền Vũ đều tiếp nhận người thú.

- Đó là vương quốc Huyền Vũ, không phải là nơi của chúng ta.

Nam nhân bĩu môi.

Hắn nhìn về phía bóng lưng Mục Lương rời đi, chân mày nhíu lại:

- Nói đến vương quốc Huyền Vũ, nam nhân vừa rồi có phải có chút quen thuộc hay không... - Quen thuộc à?

Bạn thân ngẩn người. Trong nháy mắt, trong đầu của hẳn hiện lên một khuôn mặt, một khuôn mặt đã thấy trên báo chí. Hắn liếc nhìn bạn thân, không hẹn mà cùng trợn to mắt, khiếp sợ lên tiếng: - Người vừa rồi là quốc vương vương quốc Huyền vũ:

Hai người lại trầm mặc, nếu như người đàn ông vừa rồi chính là quốc vương Huyền Vũ, có lẽ kẻ không may mắn chính là thành chủ thành Thường Đức. Mục Lương cũng không để ý đến phản ứng của dân chúng như thế nào.

Nơi đây là địa bàn của người khác, hắn sẽ không tùy tiện va chạm với bọn họ, nhưng nếu có người muốn đạp lên trên đầu hắn, vậy đối phương chỉ có một con đường chết.

- Cộp cộp cộp ~~~ Bốn người Di Tang lộ ra vẻ mặt biệt khuất, dân chúng đi ngang qua đều chỉ trỏ bọn họ, trên mặt không ít người đều lộ ra về ghét bỏ. Khang Phúc thổ phì phò từ lỗ mũi, cắn răng nói:

- Thật sự muốn móc mắt của tất cả bọn họ, sau đó chém đứt đám ngón tay kia.

- 'Fa cũng vậy.

Đôi mắt sói của Áo Ba híp lại. - Không cần quá lưu ý bọn họ.

Mục Lương lạnh nhạt nói. Hắn quay đầu nhìn về phía bốn người, nói với giọng điệu bình tính:

- Nếu quá phận thì các người có thể ra tay.

Người một nhà vả người khác là có sự khác biệt, nếu đối phương có hành vi quá đáng thì bị giết chính là gieo gió gặt bão.

Hắn chính là người rất bao che khuyết điểm của người nhà.

Bốn người Di Tang và Hoa Phất trầm mặc, qua một hồi lâu mới gật đầu thật mạnh.

- Chúng ta đã biết.

Giọng nói của Áo Ba đầy sự chân thành.
Bình Luận (0)
Comment