Chương 3481: Chỉ Tiếc Là Không Có Nếu N...
Chương 3481: Chỉ Tiếc Là Không Có Nếu N...Chương 3481: Chỉ Tiếc Là Không Có Nếu N...
Với thực lực Vương gial của bốn người, từ dưới lòng đất sâu trăm ngàn mét trở về mặt đất hoàn toàn không hề tốn sức, chỉ cần nhảy lên mấy cái là có thể lên cao trăm mét.
- Đại nhân, chúng ta nên đi đầu tìm Ma Pháp Thần đây?
Di Tang hỏi với giọng khàn khản.
Hắn có một cái đầu giống như con báo, trên đỉnh đầu là chiếc sừng dài màu trắng thuần, ở trong ánh mặt trời tản ra ánh sáng ôn hòa.
- Có lẽ hắn ta còn đang trốn ở chỗ sâu trong Thiên Quốc.
Giọng điệu của Hoa Phất nghiêm túc, cái đầu vừa giống hồ ly lại giống dê cảnh giác ngắm nhìn xung quanh.
Mục Lương nhàn nhạt nói: - Đi xem một chút sẽ biết thôi.
- Chúng ta lâu lắm rồi không lên mặt đất, ánh sáng mặt trời này chiếu lên trên người thật là thoải mái.
Người thú đầu trâu Khang Phúc cảm thán một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời treo trên cao.
- Đúng vậy, vẫn là mặt đất thoải mái nhất.
Người thú đầu sói Áo Ba øật đầu đồng ý.
Mục Lương liếc mắt nhìn bốn người, trầm giọng nói: - Đi thôi, chúng ta đi vào chỗ sâu trong Thiên Quốc. - Được.
Bốn người mới lên tiếng, đúng lúc này thì bụng lại phát ra âm thanh ọc ọc.
- Cô lỗ ~~~
Di Tang lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cười ngại ngùng nói:
- Đại nhân, đã lâu lắm rồi chúng ta không ăn øiì.
- Đúng vậy, ở dưới lòng đất không biết được thời gian trồi qua.
Khang Phúc thở dài một tiếng.
Mục Lương im lặng một lúc rồi vung tay lên, trước mặt mấy người xuất hiện một cái bàn dài, ngay sau đó là một đống thức ăn xuất hiện ở trên bàn, có thịt muối, bánh bao, bánh bích quy, v.V...
Mùi thức ăn thơm nức mũi làm cho từng con mắt của bốn người sáng lên, đồng thời cũng kinh dị trước nang lực không gian của Mục Lương.
Mục Lương khẽ hất hàm, bình tĩnh nói: - Ăn đi, cho các ngươi hai mươi phút, än xong lập tức xuất phát.
- Hai mươi phút?
Bốn người lộ ra vẻ mặt hoang mang.
- Là phương pháp tính toán thời gian mới.
Ly Nguyệt thuận miệng giải thích một câu.
Cô lấy ra đồng hồ cát một phút, nhàn nhạt nói: - Hạt cát phía trên rơi xuống hết đại biểu cho một phút đồng hồ, ba mươi phút là nửa giờ, sáu mươi phút là một giờ.
Cô gái tóc trắng hiểu rõ, bốn người trước mắt rất có thể sau này sẽ là người một nhà, trước tiên dạy bọn họ cách tính thời gian mới, như vậy sẽ thuận tiện việc truyền đạt tin tức sau này.
Bốn người nhìn chằm chằm đồng hồ cát hồi lâu, mãi cho đến khi hạt cát hoàn toàn rơi xuống hết, lúc này biết được một phút đồng hồ sẽ dài khoảng chừng bao nhiêu.
- Nhớ kỹ rồi.
Giọng điệu của Hoa Phất rất nghiêm túc, nói xong cũng cầm lấy thức ăn trên mặt bản ăn ngốn nghiến. - Ngô ngô ~~~
Ba người khác cũng bắt đầu ngoạm miếng thịt lớn, vừa cắn miếng thứ nhất, từng con mắt không hẹn mà cùng trợn to.
- Ăn quá ngon! Di Tang lên tiếng thân phục, tốc độ ăn nhanh hơn rất nhiều, gần như là không nhấm nháp mấy cái là đã nuốt xuống.
- Cô lỗ ~~~
Hai mươi phút trôi qua, thức ăn trên mặt bàn đều bị quét dọn sạch sẽ, chỉ còn lại từng cái đĩa không bị liếm bóng loáng.
Bốn người chép miệng, một bộ dáng chưa thoả mãn. Mục Lương trầm giọng nÓI:
- Tối nay lại ăn, bầy giờ nên xuất phát đi chỗ sâu nhất của Thiên Quốc.
- Vâng.
Bốn người Di Tang cung kính đáp một tiếng.
= Ông ~~~
Không gian dao động xuất hiện, ngay sau đó sáu người biến mất tại chỗ, chỉ để lại một chiếc bàn dài lưu ly vẫn còn ở tại chỗ. Sau khi sáu người xuất hiện lại thì đã tới chỗ sâu nhất trong lần dò xét bằng Thổ Chi Pháp Tắc trước đó.
Bốn người Di Tang vừa mới xuống đất, đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Mục Lương, vẻ cung kính trong mắt càng tăng lên.
Mục Lương không nói tiếng nào, lại thả ra thân văn Phổ Chi Pháp Tắc, lần này hoàn toàn bao trùm chỗ sâu nhất của Thiên Quốc, bao gồm vị trí của đại sơn phù không rơi xuống trước đó.
- Ông ~~
Thần văn Phổ Chi Pháp Tắc rậm rạp chằng chịt xuất hiện, trong chớp mắt bao trùm về phía chân trời. Bốn người Di Tang lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, từ trên thần văn Phổ Chi Pháp Tắc cảm nhận được lực lượng pháp tắc, rất giống với lực lượng của Thần tộc trước đây. Thời gian trôi qua, Mục Lương nhắm mắt lại, cảm nhận tin tức do thân văn Phổ Chi Pháp Tắc truyền về.
Mục Lương mở mắt ra, trầm giọng nói:
- Hắn không ở Thiên Quốc.
Ly Nguyệt cau mày nói:
- Vậy thì phiền phức rồi, đại lục mới lớn như vậy, hắn sẽ núp ở chỗ nào?
- Có khi nào là hắn ta trốn sâu hơn dưới lòng đất hay không? Hoa Phất suy đoán.
Mục Lương bình tĩnh nói: - Mấy chục ngàn mét bên dưới Thiên Quốc đều được điều tra qua, không có khí tức của Ma Pháp Thần. Thổ Chi Pháp Tắc và Sinh Mệnh Pháp Tắc đều không có hôi báo lại, chứng minh Ma Pháp Thân quả thật không ở Thiên Quốc.
Hễ là có một tia khí tức Ma Pháp Thần thì hắn cũng sẽ lật đổ toàn bộ Thiên Quốc, đáng tiếc là không có. Khang Phúc hỏi với giọng điệu ngưng trọng:
- Vậy làm sao bây giờ, chúng ta phải đi đầu tìm hắn đây?
Ly Nguyệt nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nói:
- Ma Pháp Thần truy câu trường sinh, có khi nào là đi tìm Thánh Thụ hay không?
Mục Lương nhướng mày, phân tích: - Nếu như linh hồn của hắn và cơ thể của Ma Linh Vương hoàn toàn dung hợp thì không loại trừ khả năng này.
- Nhưng lần trước bản thân hắn bị trọng thương, linh hôn và cơ thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, nhanh nhất cũng phải mất nửa năm.
Nếu như linh hồn của Ma Pháp Thần dung hợp hoàn toàn với cơ thể của Ma Linh Vương thì thắng thua còn không cách nào xác định, chỉ tiếc là không có nếu như.
- Vậy là tốt rồi.
Ly Nguyệt thở phảo nhẹ nhõm.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, bình tĩnh nói:
- Linh Nhi vẫn còn ở trong vương quốc, cho dù hắn ta có đi thì cũng không chiếm được øì tốt.
Cô gái tinh linh cũng có thực lực Đế cấp, cộng thêm bản thể Thế Giới Thụ ở vương quốc Huyền Vũ, Ma Pháp Thần dám tìm tới cửa chính là chịu chết, đừng quên Rùa Đen cũng có thực lực Đế cấp.
Bốn người Di Tang đưa mắt nhìn nhau, không biết Mục Lương và cô gái tóc trắng đang nói chuyện øì. - Rời khỏi Thiên Quốc trước, đi xung quanh xem thử.
Mục Lương nói.
- Vâng.
Bốn người Khang Phúc đáp một tiếng, lại bị Mục Lương mang theo biến mất tại chỗ.
Mấy người biến mất, Thiên Quốc lại khôi phục sự bình tính.
- Ông ~~~
Khi đám người Mục Lương xuất hiện thì đã ở bên ngoài Thiên Quốc, xung quanh là thảm thực vật rậm rạp.
- Đã lâu không thấy lục thực.
Hoa Phất vừa xuống đất, một mảng lớn màu xanh lá tràn vào trong mắt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Cô đã ở dưới lòng đất thật sự quá lâu, bao lâu trôi qua cũng không biết, chớ đừng nói tới nhìn thấy nhiều lục thực như vậy.