Chương 3487: Vương Quốc Tốt Nhất Thế G...
Chương 3487: Vương Quốc Tốt Nhất Thế G...Chương 3487: Vương Quốc Tốt Nhất Thế G...
Di Tang nhanh miệng nói: - Đại nhân, Bạch Uyên đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho ngài.
Mục Lương nghe vậy thì nhìn về phía hai bàn vật thể không xác định, đó là bữa sáng, là đồ ăn cho người än?
Khóe mắt của Ly Nguyệt cũng nhảy một cái, nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Bạch Uyên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải. - Hai vị đại nhân tỉnh rồi, rửa mặt một chút rồi ăn điểm tâm đi.
Bạch Uyên cười tươi như hoa nói.
- Rửa mặt rồi.
Mục Lương gật đầu một cái.
- Chúng ta đi rửa mặt. Hoa Phất bỏ lại một câu rồi xoay người muốn đi. Mục Lương nhàn nhạt mở miệng: - Ngồi xuống.
Động tác rời đi của bốn người Áo Ba cứng đờ, ngôi xuống với vẻ mặt sống không còn øì để luyến tiếc, còn không dám ngồi mạnh, lo lắng làm hỏng ghế gỗ.
- Ăn đi.
Mục Lương hơi nâng cằm lên ra hiệu hai đĩa vật thể kia không rõ kia.
Di Tang lễ phép hỏi:
- Ta có thể hỏi một chút, đây là dùng nguyên liệu nấu ăn øì để làm vậy?
- Có thể nha, dùng rau xanh, bánh mì...
Bạch Uyên liên tiếp báo cáo bảy tám loại nguyên liệu nấu ăn, trong đó có mấy loại đám người cũng chưa từng nghe tới.
Di Tang I nhìn về phía Mục Lương với ánh mắt xin Øiúp đÕ.
Mục Lương dính một chút nước sốt màu đen bỏ vào trong miệng, yết hầu nhấp nhô.
- Đây là lần đầu tiên ta xuống bếp, như thế nào? Giọng điệu của Bạch Uyên tràn đầy sự chờ mong. Trước đó cô mua đều là bánh mì, hoặc là ăn ở nơi đi làm.
- Không có độc, có thể ăn. Giọng điệu của Mục Lương bình tính.
Hai mắt của Ly Nguyệt hiện lên ý cười, chỉ một cô có thể nhìn ra Mục Lương cố giả bộ bình tĩnh.
- Thật tốt quá!
Bạch Uyên rất vui vẻ, giống như “không có độc” và “có thể ăn” là sự khẳng định tối cao đối với cô. Mục Lương quét mắt về phía bốn người Di Tang, nhàn nhạt nói:
- Không có độc, có thể ăn hết tất cả.
- Vâng.
Di Tang khóc không ra nước mắt, tưởng niệm mỹ thực ăn ở Thiên Quốc. Bốn người hít một hơi thật sâu, bưng đĩa lên đưa tới gần miệng, một bộ dáng thấy chết không sờn.
- Cô lỗ ~~~
Hoa Phất trừng lớn hai mắt, phồng miệng lập tức muốn phun ra, nhưng mà khi đối diện với ánh mắt của thiếu nữ thì lại kiên trì nuốt xuống.
Bạch Uyên áy náy nhìn về phía Mục Lương và Ly Nguyệt, đứng lên nói: - A, các người đều ăn hết rồi, vậy không có phần của đại nhân, ta lại đi chuẩn bị một chút.
- Không cần, chúng ta có đồ ăn.
Vẻ mặt của Mục Lương bình tĩnh, lấy ra một đống đồ ăn từ trong không gian tùy thân, bày đầy cả tấm bàn gỗ.
Bốn người Di Tang dồn dập trợn to mắt. - Ăn đi.
Mục Lương hơi nâng cằm ra hiệu.
Đối với người của mình, từ trước đến nay hắn rất rộng rãi.
Mặc dù bốn người Di Tang còn chưa chính thức gia nhập vương quốc Huyền Vũ, nhưng theo hắn thấy thì đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
- Cảm ơn đại nhân. Áo Ba vừa bất ngờ vừa kinh ngạc lên tiếng, cầm dao nĩa ăn ngốn nghiến.
Đôi mắt tròn xoe của Bạch Uyên trừng lớn, lông mi nhỏ run rẩy, nhìn chằm chằm mỹ thực đột nhiên xuất hiện trên bàn.
- Ngươi không đói bụng sao?
Ly Nguyệt dịu dàng hỏi.
- Cô lỗ ~~~
Đúng lúc này, bụng của Bạch Uyên réo lên hai tiếng, săn sóc trả lời thay cô.
Mục Lương nhìn về phía thiếu nữ, ôn hòa nói:
- Ăn đi, vất vả ngươi làm điểm tâm rồi.
- Thật sự có thể chứ? Yết hầu của Bạch Uyên nhấp nhô, hương vị thức ăn ngon liên tục chưi vào trong lỗ mũi.
- Đương nhiên là được. Mục Lương mỉm cưỡi. Những thức ăn này phần lớn đều là Mễ Nặc và tiểu hầu gái làm sẵn, hâm nóng một chút là có thể ăn, chỉ là vị không ngon như lúc mới ra lò.
Trong lòng Bạch Uyên do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà Vươn tay ra.
Ngày thường cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa bé.
Thiếu nữ cắn một miếng bánh ngọt, ngay sau đó đôi mắt màu đen tỏa sáng, mở ra vùng đất mới về việc nhận thức mỹ thực.
Từ đây về sau, bánh mì đã không phải là thức ăn ngon nhất trong lòng cô, thậm chí đồ ăn tại nơi làm việc cũng không bằng.
- Ăn ngon thật ~~~
Bạch Uyên vừa kinh ngạc và vui mừng lên tiếng, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía cô gái tóc trằng, hỏi:
- Đại nhân, cái này rất đắt à? - Bên ngoài không mua được.
Ly Nguyệt suy nghĩ một chút, hỏi:
- Ngươi muốn học cách làm bánh ngọt không? “lhD 2
Bạch Uyên sửng sốt một chút.
Ly Nguyệt nhìn về phía Mục Lương, đề nghị:
- Nếu ngươi tiếp tục ở lại đây thì sẽ bị trả thù, bằng không để cho cô ấy đi học tập làm bánh ngọt, sau này mở cửa hàng mới thì để cho cô làm sư phó.
Cô có hảo cảm đối với thiếu nữ, dù bọn họ là người xa lạ thì cô ấy vẫn nguyện ý trợ giúp, cho dù Gia Mộ tìm tới cửa làm phiền thì ý niệm đầu tiên của đối phương vẫn là muốn cho bọn họ đào thoát.
Người hiên lành nên cho một ít hồi báo.
- Có thể. Mục Lương ôn hòa gật đầu.
Ly Nguyệt nhìn về phía thiếu nữ, hỏi:
- Ngươi muốn đi vương quốc Huyền Vũ không, có thể làm việc ở bên kia, sẽ có người dạy ngươi làm bánh ngọt.
- Vương quốc Huyền Vũ chính là vương quốc tốt nhất trên thế giới kia à? Bạch Uyên ngẩn ngơ. - Vương quốc tốt nhất trên thế giới?
Mục Lương hơi nhướng mày.
Trên mặt của Bạch Uyên lộ ra thân sắc khao khát, cảm thán nói:
- Đúng vậy, lúc ta đi làm việc thỉnh thoảng nghe thấy những vị khách tới vương quốc Huyền Vũ trở về kế lại, nghe giống như là thiên đường.
- Vậy ngươi muốn đi tới đó không? Ly Nguyệt lại hỏi lần nữa. Đôi mắt đẹp của Bạch Uyên sáng lên, nhưng mà nhanh chóng lại tối sầm xuống, thở dài nói:
- Muốn chứ, nhưng mà nơi đó thật sự quá xa.
- Muốn đi là được rồi. Khóe môi của Ly Nguyệt cong lên.
Mục Lương khẽ cười một tiếng, hơi chuyển động suy nghĩ rồi truyền tin tức về phía Linh Nhi, bảo cô đi Cửa Không Gian Truyền Tống chờ đợi.
Hắn vung tay lên, lấy ra một cánh Cửa Không Gian Truyền Tống, tùy ý bấm vài cái ở phía trên, điều chỉnh tốt toa độ.
- Ông ~~~
Vòng xoáy trong Cửa Không Gian Truyền Tống bắt đầu xoay tròn, không gian dao động khuếch tán. Đám người Di Tang trợn to mắt, đều cảm nhận được không gian dao động rõ ràng.
Mục Lương bình thản nói: - Đi thu dọn đồ đạc đi, sau đó xuyên qua cánh cửa này là có thể đến vương quốc Huyền Vũ, bên kia sẽ có người an bài chỗ ở cho ngươi.
Bạch Uyên há miệng, ngạc nhiên nói:
- Bọn họ thật sự sẽ dạy ta làm bánh ngọt à?
- Đương nhiên rồi, dù sao thì ta cũng là quốc vương vương quốc Huyền Vũ. Mục Lương thuận miệng nÓI.
- Hả?
Bạch Uyên lại ngẩn ngơ lần nữa.
- Đừng ngẩn ra đó, nhanh đi thu dọn đồ đạc đi.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng đẩy thiếu nữ một cái.
- Ồ, được rồi....
Bạch Uyên mơ mơ mảng màng lên lầu, trước khi đi còn cẩn thận từng bước đi.